[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 198

Bên ngoài đã không còn tiếng khóc lóc của Nguyễn Thu Dương, Nguyễn Khê ôm một đống quần áo đi mở cửa rồi đưa quần áo cho Phùng Tú Anh. Sau đó cô và Nguyễn Khiết mỗi người lại đi ôm thêm một ít, cô hỏi Phùng Tú Anh: “Để ở phòng nào ạ?”

Phùng Tú Anh trả lời: “Để ở phòng phía bắc đi, phòng của Thu Nguyệt ấy.”

Nguyễn Khê không nhịn được hừ một tiếng: “Cô ta gây rối như vậy muốn ở phòng hướng mặt trời, vậy sao không để cô ta ở cùng phòng với Diệp Thu Văn đi? Phòng của Diệp Thu Văn cũng đâu nhỏ, giường khá rộng rãi, hai người ở còn dư sức ấy chứ.”

Phùng Tú Anh giải thích: “Thu Văn không quen ở cùng phòng với người khác, nếu không sẽ ngủ không được.”

Quý giá thật nhỉ, đây chắc là công chúa hay cô chủ gì rồi.

Nguyễn Khê không nói gì nữa mà cùng với Nguyễn Khiết đi theo Phùng Tú Anh đem quần áo tới phòng của Nguyễn Thu Nguyệt, sau đó lại quay về phòng mình thu xếp đồ đạc. Quần áo các cô mang theo không nhiều nên thu dọn cũng nhanh, chỉ cần tùy ý móc lên là xong xuôi.

Sau khi thu xếp xong thì Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng ngồi trên giường nghỉ ngơi.

Phùng Tú Anh đã xuống dưới nấu cơm tối, hai cô vừa mới đến đây nên dĩ nhiên không đi thêm chuyện nữa.

DTV

Nguyễn Khê nằm bệt xuống giường và thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Mệt c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khiết ngồi bên cạnh Nguyễn Khê cũng thử thả lỏng từ từ, sau đó cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Khê và nói: “Chắc chắn là bác trai bác gái rất thích Diệp Thu Văn, cái gì cũng cho cô ta thứ tốt nhất, ngay cả tên của Thu Dương và Thu Nguyệt cũng được đặt theo cô ta.”

Nguyễn Khê cười, cô chế giễu: “Chỉ thiếu nước đổi họ nhà này thành họ Diệp thôi.”

Để có thể cho Diệp Thu Văn có cảm giác thuộc về ngôi nhà vốn không phải là của cô ta này, để cô ta và em trai Diệp Phàm xem bọn họ là ba mẹ từ tận đáy lòng, để hai chị em nhà họ Diệp không phải chịu một xíu xiu tủi thân nào, bọn họ đúng là đã hao tâm tổn huyết.

Nguyễn Khiết lại không thể cười nổi, cô ấy nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị, em không muốn ở đây nữa, em cảm thấy ấm ức thay chị. Hai người họ có thể tốn công tốn sức đối với Diệp Thu Văn như thế, thì tại sao lại chưa từng hỏi han quan tâm gì đến chị chứ?”

Nguyễn Khê đáp với vẻ chẳng có gì quan trọng: “Bởi vì tinh thần, sức lực, tấm lòng bao gồm cả tình yêu của con người đều có giới hạn, cho người này nhiều thì chắc chắn sẽ cho người kia ít hơn. Tấm lòng của họ phần nhiều đều dành cho hai chị em nhà họ Diệp, phần nhỏ còn lại thì dành cho những đứa trẻ sinh sau khác, nên đến lượt chị dĩ nhiên là không còn gì cả, làm gì còn tinh thần, sức lực và lòng dạ nào quan tâm một đứa không có ở bên cạnh họ như chị.”

Nguyễn Khiết nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khê: “Chị, hay là chúng ta quay về đi.”

Nguyễn Khê ngồi dậy, thẳng tay gõ vào đầu của cô ấy: “Sau này không được nói những lời như vầy nữa, chúng ta đến đây không phải để tìm kiếm tình cha tình mẹ hay hưởng thụ tình thân, em nhớ lấy cho chị, chúng ta đến đây là để đi học, hơn nữa bắt buộc phải học thật tốt!”

Nguyễn Khiết giơ tay xoa xoa đầu mình: “Biết rồi.”

Mặc dù Phùng Tú Anh bị dày vò đến nỗi sức cùng lực kiệt, nhưng bà ta vẫn xắn tay áo nấu cơm trong bếp.

Diệp Thu Văn ngồi trong phòng khách khuyên nhủ Nguyễn Thu Dương, bảo cô ta đừng gây rối nữa mà hãy hiểu cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh.

Nguyễn Thu Dương tức anh ách, cả khuôn mặt và đôi mắt đều đỏ rực: “Ai bảo họ rước về đây chứ.”

Diệp Thu Văn nhỏ giọng nói: “Nói thế nào thì cô ta cũng là chị ruột của em, em nhất định đừng có nói lời như vầy nữa. Mẹ dễ tính nên mới bao dung cho em, nếu như để ba nghe thấy thì chắc chắn sẽ đập em một trận đấy.”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Diệp Thu Văn vừa mới dứt lời thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Nguyễn Trường Phú: “Anh về rồi.”

Phùng Tú Anh ở dưới bếp nghe thấy liền lên tiếng hỏi một câu: “Không phải là bảo có việc không về được à?”

Nguyễn Trường Phú đáp: “Tới đó người ta lại nói không có việc gì nữa, bận rộn một chút liền về đây.”

Nói rồi ông ta đi về phía nhà bếp: “Sao thế? Không nấu cơm cho anh à?”

Phùng Tú Anh đáp: “Đủ ăn.”

Nguyễn Trường Phú lại hỏi: “Thế nào rồi? Đã sắp xếp xong cho hai đứa nhỏ chưa?”

Phùng Tú Anh bóc tỏi không ngẩng đầu: “Xong gì mà xong? Vừa bước chân vào cửa đến phòng khách ngồi xuống, chưa kịp uống một ngụm nước đã gây ầm ĩ một hồi, đứa này khóc đứa kia hét, em khuyên đứa này dỗ đứa kia, đầu óc sắp nổ tung rồi đây này.”

Nguyễn Trường Phú hơi trợn to mắt: “Đứa nào gây rối?”

Phùng Tú Anh còn chưa lên tiếng đã đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu mang theo nức nở vang lên ngoài cửa nhà bếp: “Ba.”
Bình Luận (0)
Comment