[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 199

Nguyễn Trường Phú quay người lại, chỉ thấy Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương đang đứng ngoài cửa.

Đôi mắt của hai đứa trẻ đểu đỏ ửng.

Ông ta cau mày: “Thế là thế nào đây?”

Nguyễn Thu Dương hít mũi nói: “Chính là cái đồ nhà quê đó, chị ta vừa bước vào cửa liền nổi khùng, nói chị cả họ Diệp không phải họ Nguyễn nên không phải chị cả của tụi con, còn cướp phòng của con nữa!”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô ta rồi im lặng một lúc, sau đó ông ta tối sầm mặt quở trách: “Con nói ai là đồ nhà quê? Ai dạy con thế?!”

Nguyễn Thu Dương sợ đến nỗi suýt chút nhảy lên.

Cô ta nhìn Nguyễn Trường Phú và đờ ra một hồi lâu, sau đó thì chớp mắt nói lắp ba lắp bắp: “Con… Là… Chị ta…”

Sắc mặt của Nguyễn Trường Phú vẫn rất hung dữ: “Có tin là con mà nói lung tung nữa là ba đánh c.h.ế.t con không?”

Dừng lại một lúc ông ta lại nói: “Bảo con cố gắng học theo chị cả mà con cứ không chịu hiểu à? Từ sáng đến tối cứ điên điên khùng khùng.”

Đang nói thì ông ta nhìn sang Diệp Thu Văn và dịu giọng: “Thu Văn, Tiểu Khê vừa đến đã ức h.i.ế.p con à?”

Diệp Thu Văn vẫn luôn biết rõ Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh không thích những chuyện ầm ĩ, ban nãy Phùng Tú Anh đã dỗ dành cô ta, bảo cô ta khuyên nhủ Nguyễn Thu Dương cũng là vì muốn hòa hoãn xung đột, cô ta không thể làm mọi việc dậy sóng nữa.

Thế nên cô ta vội lắc đầu nói: “Không có, Tiểu Khê tốt lắm.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Ba đã nói mà, nó vừa mới từ dưới quê lên đây, sao có thể ức h.i.ế.p các con được.”

Nguyễn Thu Dương trừng mắt thật to: “...”

Tại sao lại không thể chứ?!

Cô ta vẫn còn muốn lên tiếng nhưng lại bị Diệp Thu Văn cưỡng ép kéo đi.

Diệp Thu Văn kéo cô ta ra ngoài, Nguyễn Thu Dương nói với vẻ nóng nảy: “Sao chị lại không cho em nói hả?”

Diệp Thu Văn đáp: “Ba mẹ đã bôn ba mười mấy ngày rồi, em đừng gây thêm phiền hà cho họ nữa, rồi mẹ sẽ nói thôi.”

Nguyễn Thu Dương tức đến độ dậm chân: “Lại giáo huấn em nữa!”

Diệp Thu Văn nói: “Vậy thì sau này em ăn nói cho cẩn thận đi.”

Nguyễn Thu Dương hừ một tiếng: “Đồ nhà quê đồ nhà quê! Chị ta chính là đồ nhà quê!”

Trong nhà bếp, Nguyễn Trường Phú tiện tay lấy một món ăn lót dạ.

DTV

Ông ta vừa ăn vừa hỏi Phùng Tú Anh: “Thu Văn với Thu Dương đều bị Tiểu Khê chọc cho khóc à?” Ông ta thấy hơi khó tin.

Phùng Tú Anh gật đầu đáp lại: “Trong lòng con bé có nỗi oán trách, trước đó vẫn luôn nín nhịn, nhưng sau khi bước vào cửa thì sắc mặt rất khó chịu. Không nhận Thu Văn làm chị cả, cứ nói mãi nó mới là chị cả, nói Thu Văn họ Diệp chứ không phải họ Nguyễn, Thu Văn đau lòng nên khóc lóc chạy đi. Sau đó nó lại đòi ở căn phòng hướng mặt trời kia, Thu Dương sống c.h.ế.t không chịu nhường, thế là hai đứa lại làm ầm ĩ một hồi, Thu Dương cũng khóc luôn.”

Nguyễn Trường Phú cau mày hít hà một tiếng: “Ghê gớm vậy à?” Ông ta thật sự không nhận ra.

Phùng Tú Anh nói: “Ở dưới quê nuôi hư con bé rồi, em thấy nó còn ghê gớm hơn Thu Dương luôn đấy.”

Nguyễn Trường Phú lại khẽ hít một hơi: “Tạm thời cứ nghe theo con bé trước đi, chúng ta chưa từng ở bên con bé nên cũng không tiện thẳng tay dạy dỗ con bé, nếu không lỡ đụng tới giới hạn của con bé thì con bé lại gây ầm ĩ. Nếu tính tình con bé nóng nảy, vậy thì nói với Thu Văn, Thu Dương và Thu Nguyệt, bảo mấy đứa nhường con bé một chút, đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đi kiếm chuyện với con bé. Anh đón người về đây, không phải là để chúng con bé đánh nhau mỗi ngày.”

Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Trường Phú một cái: “Thu Văn với Thu Nguyệt thì không có vấn đề gì, Thu Văn là đứa bao dung nên sẽ không so đo với Tiểu Khê, nó là đứa thấu tình đạt lý nhất. Thu Nguyệt còn nhỏ nên cũng không có tâm tư gì. Nhưng mà Thu Dương thì đã chĩa mũi giáo về phía con bé rồi.”

Nguyễn Trường Phú nghĩ một hồi bèn nói: “Vậy thì cứ để Thu Văn trông chừng Thu Dương đi.”

Phùng Tú Anh gật đầu: “Đành phải vậy thôi.”

Phùng Tú Anh vừa làm cơm xong, Nguyễn Thu Nguyệt ngửi thấy mùi thơm đã xuất hiện ngay ở cửa phòng bếp. Cô bé là người có cái mũi thính nhất nhà, chỉ cần đến giờ ăn cơm hoặc có đồ gì ngon thì thường sẽ là người xuất hiện đầu tiên.

Cơ mà người đầu tiên xuất hiện lại không phải người đầu tiên được ăn mà là người phải đi chạy vặt.

Phùng Tú Anh gọi cô bé: “Đi tìm anh ba, anh năm và Hồng Binh về nhà ăn cơm đi.”

Nguyễn Hồng Binh vừa rồi về nhà tìm không thấy Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân liền lại một mình chạy ra ngoài, tám phần là đang ở chỗ đó chơi rồi, đến giờ cũng không biết đường mà về. Con trai thường gầy guộc hơn chút, hễ rảnh là cứ thích chạy ra bên ngoài chơi, căn bản là không chịu ở nhà chút nào.
Bình Luận (0)
Comment