[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 200

*Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nếu hài lòng với những gì mình có thì bạn sẽ thấy vui vẻ. Đích đến của đời người là giữ được tâm trạng vui vẻ. Tiền bạc không phải là mục tiêu duy nhất để theo đuổi; cuộc đời còn có những thứ khác quan trọng hơn, chẳng hạn một cơ thể khỏe mạnh, một người yêu biết cảm thông chia sẻ, một gia đình đàm ấm hạnh phúc, một công việc yêu thích.

Nguyễn Thu Nguyệt đã quen với việc chạy vặt cho người khác nên nghe xong liền chạy đi luôn.

Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh không rời khỏi khu nhà lớn nên rất nhanh đã bị Nguyễn Thu Nguyệt tìm thấy gọi quay về.

Khi Nguyễn Thu Nguyệt cùng với Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh về đến nhà bước vào trong phòng, hai người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng vừa hay đi xuống lầu. Mấy người họ gặp nhau ở bên ngoài phòng ăn, Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đều đồng thời nhìn sang đối phương.

Nguyễn Khê chưa gặp Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân bao giờ, nhưng cũng có thể phân biệt ra nhờ thông qua tuổi tác.

Diệp Phàm bây giờ đã mười bốn tuổi, trông như một thiếu niên, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bất kể dáng vẻ hay cách ăn mặc của cậu ấy thì cả người cũng chỉ có hai chữ - sạch sẽ.

Còn Nguyễn Hồng Quân mới mười một tuổi, vẻ ngoài vẫn còn trẻ con nhưng cậu bé cũng không thấp hơn Diệp Phàm là mấy.

Cậu bé mặc một bộ quân phục cũ, bộ đồ trên người rộng hẳn một vòng, tay áo và ống quần đều phải xắn lên. Cậu bé không cài khuy áo nên mặc lên người không được chỉn chu, mũ quân phục trên đầu đội lệch sang một bên, quần áo có đẹp đến mấy thì cậu cũng không thể ăn mặc sao cho chỉnh tề nổi.

Cậu bé còn có một khẩu s.ú.n.g lục bằng gỗ trong tay, hễ đi đến đâu liền “biubiubiu” vài cái.

Khi “biu” đến chỗ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, cậu bé “ồ” lên một tiếng trông như một kẻ ngốc vậy, nói: “Không ai được phép nói, để em đoán thử, hai người hẳn là chị hai và chị họ của em đúng không!

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh nói: “Thế em lại đoán nữa xem, ai là chị hai, ai là chị họ.”

Nguyễn Hồng Quân cầm khẩu s.ú.n.g lục bằng gỗ, đi vòng quanh Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một vòng, nhìn họ một lượt sau đó đứng lại hướng tay chỉ vào Nguyễn Khê: “Chị chính là chị hai! Có phải không?”

Nguyễn Khê vừa định mở miệng ra chào hỏi với cậu bé thì lúc này Nguyễn Trường Phú ở phòng ăn đi ra.

Ông ta nhìn thấy Nguyễn Hồng Quân thì không nói lời nào, tiến lên xách tai cậu bé lôi vào phòng: “Mày lại ăn trộm quần áo của ông đây có phải không hả?”

Khuôn mặt của Nguyễn Hồng Quân bị nhéo đau đến nhăn nhúm lại, miệng không ngừng nói: “Cha cha cha cha...đau đau đau đau đau... nhẹ tay nhẹ tay nhẹ tay chút...á á á á...”

Nguyễn Khiết không nhịn nổi nữa liền bật cười một tiếng.

Nguyễn Thu Nguyệt đến gần Nguyễn Khê và Nguyên Khiết nói: “Mấy chị đừng để ý nó, nó chính là một đứa ngốc.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn chưa nói câu nào thì Diệp Phàm đã tiến lên chào hỏi họ: “Em chào các chị, em là Diệp Phàm.”

DTV

Nguyễn Khê trả lời đơn giản và lịch sự: “Chào em, chị là Nguyễn Khê.”

Nguyễn Khiết tiếp lời: “Chị là Nguyễn Khiết.”

Diệp Phàm rất lịch sự và có phần khách sáo nói: “Cùng nhau vào ăn cơm thôi.”

Cậu ấy vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Diệp Thu Văn gọi: “Đều mau vào đây ăn cơm đi.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết theo Diệp Phàm, Thu Nguyệt đến phòng ăn, vào đến bên trong chỉ thấy Nguyễn Hồng Quân đã bỏ mũ và quần áo quân phục xuống.

Áo khoác ngoài cũng cởi ra, trên người chỉ mặc đúng một cái áo ba lỗ trắng.

Nguyễn Trường Phú nhìn một lượt mọi người trong phòng, lên tiếng hỏi: “Đều đã làm quen hết chưa? Có cần phải giới thiệu lại không?”

Những người khác không nói gì, ngược lại Nguyễn Hồng Quân nói luôn: “Giới thiệu lại đi, con vẫn còn chưa quen biết hết đâu.”

Giọng cậu bé nói có chút giống như ra lệnh, Nguyễn Trường Phú nghe vậy mặt liền tối sầm lại: “Mày ăn nói tử tế lại cho ông.”

Nguyễn Hồng Quân bị doạ làm cho giật mình, kiên quyết trốn phía sau Diệp Phàm.

Nguyễn Trường Phú trừng mắt nhìn cậu bé: “Ra đây, tự mình giới thiệu.”

Lần này Nguyễn Hồng Quân lại dứt khoát đi ra, nói với Nguyễn Khê và Nguyên Khiết: “Em là Nguyễn Hồng Quân, là người đàn ông giỏi nhất trong nhà.”

Nguyễn Trường Phú lại tiếp tục trừng mắt với cậu bé làm cho cậu lập tức thu lại vẻ mặt tươi cười.

Nguyễn Khê vẫn làm bộ dáng như không có gì, khách khí nói: “Chị là Nguyễn Khê.”

Nguyễn Hồng Quân vô cùng tự đắc: “Chị quả nhiên là chị hai.”

Nói xong cậu bé nhìn sang Nguyễn Khiết: “Vậy thì đây chính là chị họ của em rồi.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Chị là Nguyễn Khiết.”

Bây giờ mọi người đều quen biết nhau rồi, cả nhà cứ thế rất tự nhiên ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương ngồi cạnh nhau, viền mắt của hai người còn hơi ửng đỏ, hoàn toàn không hề mờ đi.
Bình Luận (0)
Comment