Ở trong nhà không có gì làm, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi mua ít đồ, dẫn cả Nguyễn Thu Nguyệt đi theo luôn.
Lúc xuống dưới lầu, Nguyễn Thu Nguyệt hỏi hai người: “Có đi xin tiền mẹ không?”
Nguyễn Khê lắc đầu nói: “Không cần, bọn chị có tiền.”
Nguyễn Thu Nguyệt tò mò: “Các chị lấy tiền ở đâu?”
Nghe vậy Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Trước đây bà nội cho chị.”
Tâm trạng của Nguyễn Thu Nguyệt tốt lên: “Bà nội tốt vậy sao? Em chưa từng gặp bà nội.”
Nguyễn Khiết nói: “Có cơ hội em có thể đi thăm bà nội với bọn chị.”
Nguyễn Thu Nguyệt: “Mẹ bảo quê quê mình xa lắm, đi một lượt về phải mất năm ngày, lại phải đi đường núi thêm hai ba ngày nữa. Cho nên lần này về quê, ba mẹ chỉ dẫn em trai theo, chứ không dẫn bọn em theo, mẹ bảo là không có cách nào dẫn theo được.”
Nguyễn Khê đáp: “Đúng là rất xa. Đi đường rất khổ.” Hơn nữa ngồi xe lửa cũng vô cùng ê ẩm người.
Nguyễn Thu Nguyệt lại tò mò hỏi: “Vậy quê như thế nào?”
Nguyễn Khê cười nói: “Non xanh nước biếc, rất đẹp.”
Nguyễn Thu Nguyệt rất hứng thú với núi Phượng Minh, dọc đường hỏi rất nhiều, nghe Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết kể lại cho cô bé cuộc sống ở quê như thế nào. Trâu đắm mình trong nước, ruộng bậc thang trên núi xanh tươi, vàng óng, cô bé ra sức tưởng tượng.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện một hồi thì đến quầy bán quà vặt, mỗi người mua một que kem.
Sau khi ra khỏi quầy bán quà vặt, họ không lập tức rời khỏi cửa hàng mà tìm một chỗ mát ngồi ăn kem.
Nguyễn Khiết cắn một miếng kem bơ nói: “Oa, cái này ngon ghê vừa lạnh vừa mát, em chưa từng được ăn luôn ấy.”
Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh cười nói: “Vậy chị từ từ ăn, cố gắng cảm nhận mùi vị của nó đi.”
Nguyễn Khiết gật đầu với cô bé, vui vẻ nếm từng chút từng chút chứ không cắn.
Ở phía xa, Nguyễn Thu Dương cũng đang ăn kèm cùng bạn học Tô Manh Manh.
Tô Manh Manh đang ăn kem thì thấy Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước ra từ quầy bán quà vặt, tò mò hởi Nguyễn Thu Dương: “Hai người kia là ai vậy? Người đang đi cùng với Thu Nguyệt ấy, sao mình chưa từng gặp nhỉ?”
Bọn họ sống cùng một khu, ba mẹ đa số là đồng nghiệp, đi học cũng đi học cùng nhau, cho nên về cơ bản mọi người trong khu đều biết nhau. Cô bé chưa từng gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhưng lại quen Nguyễn Thu Nguyệt.
Nguyễn Thu Dương ăn kem nói: “Ở quê đến.”
Tô Manh Manh hiểu rồi, là chị gái của Nguyễn Thu Dương ở quê. Cô bé nhìn chằm chằm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một hồi, lại nói: “Ôi, người nào là chị ruột của cậu vậy? Là người mặc áo đỏ ngắn tay hay là người mặc váy trắng kia? Lớn lên xinh đẹp ghê, khuôn mặt giống như nặn ra vậy, thực sự xinh đẹp.”
Nguyễn Thu Dương xùy một tiếng ra vẻ giễu cợt: “Mắt cậu có vấn đề à? Đẹp chỗ nào? Đen như phân lừa ấy.”
Tô Manh Manh nói: “Không đen mà, chỉ là không trắng thôi, chắc là ở quê phơi nắng, ở trong thành phố một thời gian là trắng. Nếu chị ấy trắng hơn thì mình cảm thấy chị ấy còn xinh hơn cả chị cả Diệp Thu Văn của cậu, thực sự rất xinh đẹp.”
Nguyễn Thu Dương liếc mắt nhìn cô bé: “Cậu thực sự bị mù à? Sao chị ta có thể xinh đẹp hơn chị cả của mình được?”
Chị cả Diệp Văn Thu của cô ta là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, là cô gái xinh đẹp nhất trường. Cho dù là cấp một cấp hai hai cấp ba thì cũng không có ai xinh đẹp hơn chị cả của cô ta, một đứa ở dưới quê lên thì xinh cái gì?
Tô Manh Manh thấy Nguyễn Thu Dương hình như giận rồi thì nói: “Mình chỉ nói có thể thôi mà.”
Nguyễn Thu Dương hừ một cái: “Hoàn toàn không thể, được không? Một đứa nhà quê, cho dù có trang điểm, có đắp bột mì lên mặt thì cũng không thể che được cái vẻ quê mùa ấy, càng không thể xinh đẹp hơn chị cả mình được.”
Tô Mnah Manh phản ứng hơi chậm, bây giờ mới nhìn ra manh mối, cô bé nhìn Nguyễn Thu Dương hỏi: “Cậu không thích chị ấy?”
Nguyễn Thu Dương đảo mắt xem thường: “Chị ta vừa đến đã làm chỉ cả mình khóc, lại chiếm phòng của mình, sau đó còn hại mình bị ba mẹ mắng, suýt nữa còn bị đánh. Chị ta còn giúp Nguyễn Thu Nguyệt đánh mình, cậu thấy sao?”
DTV
Tô Manh Mnah ngẩn ra: “Ghê gớm vậy sao? Không nhìn ra luôn ấy!”
Nguyễn Thu Dương lại hừ một cái: “Sớm muộn gì mình cũng phải báo thù xả giận cho chị ta xem.”
Tô Manh Manh hắng giọng, cúi đầu cắn một miếng kem. Đầu óc như chúng mình thì báo thù cái gì, dẹp cái ý kiến này đi thì hơn.
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ăn kem xong thì rời khỏi cửa hàng quốc doanh.
Bởi vì buổi chiều Nguyễn Thu Nguyệt vẫn còn phải đi học, nên bọn họ cũng không đi lâu, chỉ tận dụng khoảng thời gian buổi trưa đi ngắm và mua chút gì đó cần cho sinh hoạt, ví dụ như kem bảo vệ da, khăn tay, dây buộc tóc, giấy, bút, cục tẩy…