Nguyễn Khê không chỉ mua cho mình và Nguyễn Khiết mà còn mua cho cả Nguyễn Thu Nguyệt.
Nguyễn Thu Nguyện cầm lọ kem bảo vệ da thì vui c.h.ế.t đi được, cô bé nói với Nguyễn Khê: “Cảm ơn chị cả, cái này em từng thấy mẹ mua cho Diệp Thu Văn dùng rồi. Mẹ mua cho chị ấy loại này, bởi vì chị ấy bảo mặt chị ấy thoa loại kém sẽ ngứa.”
Nguyễn Khiết lại nói: “Em và chị đều chưa từng dùng kem bảo vệ da đâu.”
Bọn họ ở trên núi không mua được loại đồ này, cho dù trăm cay nghìn đắng đi lên trấn, có mua thì cũng chỉ mua chút kem bôi nẻ, chưa từng dùng loại kem thơm thơm này. Người trên quê không dùng cũng không thấy có vấn đề gì.
Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khiết một cái, thu lại vẻ tươi cười trên mặt, lại nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, sao chị lại không bảo mẹ mua cho chị?”
Nguyễn Khê cười: “Không muốn tiêu nhiều tiền của họ.”
Nguyễn Thu Nguyệt: “Chị không tiêu còn không phải bị người khác tiêu đó à.”
Nguyễn Khê: “Tiêu tiền của ai nhiều thì sau này cũng trông cậy nhiều vào người đó.”
Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ: “Nói vậy cũng đúng.”
Nguyễn Thu Nguyệt thấy sắp muộn nên nhanh chóng về nhà, vừa về đến nhà đã có bạn học gọi cô ấy ở ngoài, thể nên cô chào Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rồi đeo cặp đi học cùng bạn.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lên lầu thì thấy Phùng Tú Anh đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng của Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Thu Dương.
Nguyễn Khê ngó qua: “Sau này em ấy sẽ ở cùng Diệp Thu Văn sao?”
Phùng Tú Anh đáp: “Ừ. Nếu Thu Văn có thể ở cùng người khác, thì để Thu Dương ở cùng con bé đi, tránh ngày nào cùng cãi nhau với Thu Nguyệt, cãi nhau đến mức gà bay cho sủa không để người khác yên.”
Tối qua cô chỉ tức giận kéo Nguyễn Thu Dương đến ở với Diệp Thu Văn, trong lúc nóng giận bảo Nguyễn Thu Dương sau này ở cùng với Diệp Thu Văn đi, buổi sáng có hi vọng, ai ngờ lại nhanh vậy, bây giờ đã thành hiện thực rồi.
Sau này cô và Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt sẽ không bị Nguyễn Thu Dương làm phiền nữa.
Thoải mái quá đi!
Diệp Thu Văn còn sĩ diện hơn Nguyễn Khê nghĩ nhiều. Buổi trưa cô ta không về ăn cơm, buổi tối vẫn lấy cớ có việc bận trên trường, tan học cũng không về nhà đúng giờ. Chờ cả nhà rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi cô ta mới mang cặp sách về.
Một ngày đói bụng, bụng kêu cồn cào. Sau khi cô ta về cũng không lên lầu trước mà đi phòng bếp tìm đồ ăn.
Lúc đang tìm thì quay đầu lại, thấy có người đứng sau lưng, cô ta sửng sốt.
Nhìn thấy là Phùng Tú Anh, cô ta thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ, con vừa học xong nên mới trở về… con hơi đói bụng… tìm đồ gì ăn…”
Phùng Tú Anh biết cô ta một ngày rồi không ăn cơm nên đặc biệt để dành đồ ăn lại cho cô ta. Bà ta nghe thấy tiếng động nên mới đi xuống, nhìn thấy Diệp Thu Văn hoảng sợ và xấu hổ như vậy, bà ta chỉ nói: “Chờ một chút, mẹ hâm nóng đồ ăn cho con.”
Diệp Thu Văn xấu hổ, vội vàng nói: “Để con tự làm.”
Phùng Tú Anh tất nhiên không để cô ta làm, bảo cô ta ra ngoài nhà ăn ngồi, hâm nóng đồ ăn bưng lên bàn, đặt trước mặt cô ta nói: “Ngồi xuống từ từ ăn, mọi người trong nhà cũng không nói gì, con đừng nghĩ nhiều.”
Diệp Thu Văn trầm mặc, ngồi xuống bàn ăn, cúi đầu không nói.
Phùng Tú Anh ngồi nhìn cô ta một lúc rồi nói: “Thu Văn, mẹ đã bàn với cha con, bây giờ Thu Dương, Thu Nguyệt không hòa hợp, nếu ở cùng nhau không biết còn náo loạn đến đâu. Thế nên mẹ bàn một lúc, con có thể ngủ nghỉ với Thu Dương được không?”
Nghe vậy, Diệp Thu Văn ngước mắt nhìn Phùng Tú Anh.
Thật ra cô ta không muốn. Mặc dù trước đây Nguyễn Thu Dương kiêu ngạo, nói chuyện càng không để ý gì, thường bị Nguyễn Trường Phú mắng hết lần này đến lần khác. Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cô ta, đó là đang giúp cô ta. Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy Nguyễn Thu Dương là một cái hố.
Nhưng Phùng Tú Anh đều vậy, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ khiến Phùng Tú Anh, Nguyễn Trường Phú thấy khó xử. Chuyện cô ta không thể ngủ cùng phòng với người khác đã bị vạch trần, nếu không đồng ý thì cô ta lại không hiểu chuyện, phẩm chất có vấn đề.
DTV
Vì thế cô ta sợ sai nguyên tắc, gật đầu: “Vâng, được ạ.”
Phùng Tú Anh: “Vẫn là Thu Văn hiểu cho cha mẹ.”
Diệp Thu Văn cười khan: “Vâng.”
Sau đó khi cô ta vừa nói xong, một người khác đột nhiên chạy vụt vào nhà ăn.
Nguyễn Hồng Quân là người có thể vui vẻ chơi đùa mà không cần lo chuyện bao đồng. Tay cậu bé cầm một cây kiếm gỗ, đứng ở bàn ăn quay một vòng chỉ vào Diệp Thu Văn, nhìn chằm chằm cô ta: “Đồng chí cuối cùng cũng quay lại. Buổi sáng không nhận tội bây giờ mời trả lời câu hỏi của tôi. Chị đang nói dối sao?”
Phùng Tú Anh & Diệp Thu Văn: “…”
Vẻ mặt Diệp Thu Văn hoàn toàn sụp đổ.
Trước kia cô ta chỉ cảm thấy người nhà và bốn đứa em khác nhau trong nhà gây rắc rối, nhưng đều có chừng mực.