[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 217

Diệp Thu Văn ăn xong rời đi trước, Nguyễn Thu Dương chưa ăn xong cái bánh bao đã đuổi theo.

Hai người vừa ra khỏi cửa, Nguyễn Thu Dương đã trợn to mắt nói: “Ôi trời ơi, Nguyễn Khê, chị ta bị điên rồi à? Cả nhà chúng ta chưa từng có ai dám nói với ba như vậy luôn. Chị ta vậy mà làm ba tức giận không ăn sáng, bỏ đi luôn.”

Diệp Thu Văn cũng thực sự kinh ngạc, cô ta không ngờ Nguyễn Khê không chỉ khiến cô ta, Nguyễn Thu Dương và Phùng Tú Anh tức giận mà còn dám làm Nguyễn Trường Phú tức giận, đúng là không biết lễ phép. Vừa ngồi vào bàn cơm, ngay cả hít thở cô ta cũng không giám hít thở mạnh.

Trong nhà không một ái dám nói với Nguyễn Trường Phú như vậy.

Cô ta nói: “Có thể là điên rồi.”

Nguyễn Thu Dương nắm tay cô ta: “Cái tính tình này của chị ta sẽ không có ai thích, mẹ không thích, bố cũng không thích. Cứ đợi mà xem, cứ như vậy thì chẳng bao lâu nữa chị ta nhất định sẽ bị ba đánh. Đến lúc đó em thêm dầu vào lửa để ba đuổi chị ta về quê luôn, trong nhà lại khôi phục bình thường, hihi…”

Diệp Thu Văn nhẹ nhàng hít vào, không nói gì.

Nguyễn Khê cơm nước xong thì ra ngoài cũng Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt, còn chưa ra khỏi cửa chính, Nguyễn Hồng Quân đã cắp đ.í.t theo sau. Cậu bé kéo Nguyễn Thu Nguyệt sang một bên, đi cạnh Nguyễn Khê nói: “Chị cả, hôm nay em hộ tống chị đến trường.”

Nguyễn Thu Nguyệt: “…” Ngu ngốc.

Bình thường Nguyễn Hồng Quân đều đi cùng Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân đi cạnh Nguyễn Khê, Diệp Phàm đương nhiên cũng đuổi theo. Vì thế nhà họ Nguyễn ngoài Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương ra thì đều đi học cùng nhau.

Trên đường đi, Nguyễn Hồng Quân thấy ai cũng giới thiệu: “Hey! Đây là chị cả của tôi, chị ruột của tôi, chị ruột hiểu không?”

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm đỡ trán: “…”

Sao không có ai đến đánh c.h.ế.t cái thằng ngốc này đi.

Nguyễn Khê quả thật cũng có chút xấu hổ, vì thế nói Nguyễn Hồng Quân: “Chúng ta đừng thấy người ta là lại giới thiệu có được không?”

Nguyễn Hồng Quân rất nghe lời, lập tức đồng ý: “Được. Chị cả nói cái gì em làm cái đấy.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh không nhịn dược cười, mím môi để mình không cười thành tiếng.

Nhưng động tĩnh ở phía sau vẫn quấy nhiễu đến Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương ở phía trước. Nguyễn Thu Dương quay lại nhìn dáng vẻ ngu ngốc đó của Nguyễn Hồng Quân, mặt đầy ghét bỏ, nói: “Thằng ngốc đó có phải là bị hâm hay không? Nguyễn Khê cãi ba khiến ba tức giận bỏ đi mà nói vui vẻ cái gì? Muốn bị đánh cùng à? Đã ngu thì cũng thôi đi lại còn kéo anh ba đi cũng bọn họ, đúng là thiệt thòi cho anh ba mà.”

Nói xong cô ta liền gọi Diệp Phàm: “Anh ba, anh đi nhanh chút đi.”

Diệp Phàm nghe vậy thì nhìn cô ta đáp: “Không vội.”

Nguyễn Thu Dương vẫn muốn gọi nhưng Diệp Thu Văn không muốn gọi nữa, khẽ kéo tay Nguyễn Thu Dương, cô ta liền không gọi nữa.

Nguyễn Thu Dương rất không vui: “Ý gì vậy? Làm như cô ta là chị cả trong nhà không bằng, tất cả mọi người phải cắp đ.í.t theo sau. Rõ ràng chị mới là chị cả trong nhà, chị ta chính là một đứa nhà quê! Anh ba thật là, ai thực sự là chị ruột cũng không biết.”

Diệp Thu Văn bị cô ta nói vậy thì trong lòng buồn bã, hít thở sâu không nói gì.

Nguyễn Khê không quan tâm hai người Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn, vừa đi vừa nói chuyện với đám Nguyễn Hồng Quân, hỏi bọn họ học lớp mấy.

Nguyễn Thu Nguyệt không để Nguyễn Hồng Quân phí lời, ngắn gọn đáp: “Nhà chúng ta đa số là bảy tuổi đang học mẫu giáo, nhưng Diệp Thu Văn bởi vì một vài nguyên nhân mà học muộn hai năm. Chị ta và anh ba đều đang học năm hai cấp hai, năm nay tốt nghiệp cấp hai, nếu không có gì thay đổi thì sang năm sẽ lên năm nhất cấp ba. Nguyễn Thu Dương hiện tại đang học lớp năm, anh năm học lớp bốn, em học lớp hai.”

Nguyễn Khê nghe xong thì gật đầu tỏ vẻ biết rồi.

Nguyễn Hồng Quân vừa rồi không được nói, vội vàng hỏi: “Chị cả, hôm nay chị định học lớp mấy? Nếu không thì đến lớp em đi, chuyện gì ở lớp em cũng là em quyết định, em bảo kê chị.”

Nguyễn Khê nhìn cậu bé cười: “Chị đến lớp năm.”

DTV

Đoàn người đi bộ về trường, sau đó tạm biệt nhau bên đường.

Hai người Diệp Thu Văn và Diệp Phàm đi về phía trường trung học cơ sở bên kia đường. Những người còn lại đều đi thẳng đến trước cổng trường tiểu học bên đường.

Tất nhiên, Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Khê vẫn bất hòa với nhau, giữa hai người đều có một khoảng cách nhất định.

Nguyễn Thu Dương vừa vào trường đã biến mất không thấy tung tích.

Đến khu dạy học của trường, nhóm người Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân lại tạm biệt nhau một lần nữa. Nguyễn Thu Nguyệt đi về phía lớp hai, Nguyễn Hồng Quân đến lớp bốn, còn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thì đến dãy lớp năm.

Lúc tạm biệt nhau, Nguyên Hồng Quân nói với Nguyễn Khê: “Chị cả, em học lớp này này, có chuyện gì cứ đến tìm em nha.”
Bình Luận (0)
Comment