Chờ cho Nguyễn Hồng Quân nói xong, lấy bài thi trong cặp ra rồi vào lớp, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mới tiến vào phòng học trước mặt. Vào lớp, bọn họ cũng không biết chỗ nào còn trống, thế nên chỉ có thể đứng đợi ở cuối lớp.
Chuông vào học vang lên, giáo viên cầm theo tài liệu giảng dạy bước vào lớp. Sau khi cùng các bạn học trong lớp đứng lên chào cô, Nguyễn Khê thấy còn hai chỗ trống cạnh bàn chót, lập tức kéo Nguyễn Khiết sang ngồi.
Hai người bọn cô hiện giờ vẫn chưa có sách giáo khoa, thế nên chỉ có thể lấy vở và bút ra, ngồi tại chỗ nhìn giáo viên với tấm bảng đen, tập trung nghe giảng. Nguyễn Khê nghe giảng rất tự nhiên, không chút căng thẳng, thế nên thỉnh thoảng cô có hơi lơ đãng. Sau đó, lúc cô đang vừa nhìn bảng vừa ngơ người ra, bỗng nghe thấy từ ngoài cửa lớp truyền vào hai tiếng: “Báo cáo!”
Nguyễn Khê hoàn hồn lại, cùng các bạn học khác nhìn về phía cửa lớp. Vừa nhìn đã thấy Nguyễn Thu Dương đang ôm cặp đứng cạnh một cô gái buộc tóc hai chùm, hai tay để sau đầu chờ giáo viên cho vào lớp.
Giáo viên đưa mắt nhìn hai người, cũng không kêu vào lớp, chỉ hỏi: “Vừa mới đi đâu?”
Nguyễn Thu Dương nói: “Đau bụng, đi vệ sinh.”
Giáo viên đưa mắt liếc hai người một cái, có chút không hài lòng nói: “Vào đi.”
Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh thả tay xuống bước vào lớp, nhưng vừa mới đi được hai bước đến lối đi giữa hai dãy, cô ta phát hiện chỗ ngồi của cô ta và Tô Manh Manh đã bị người khác chiếm. Hơn thế nữa, người chiếm chỗ của cô ta vậy mà lại là Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.
Ai cho bọn họ ngồi đó, làm ô uế cả chỗ ngồi của cô ta!
Lúc Nguyễn Thu Dương đi về phía chỗ ngồi của mình, đối diện với Nguyễn Khê, ánh mắt đã tối sầm xuống.
Cô ta định bước đến bên cạnh bàn học, sau đó thẳng thừng bảo Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cút xuống. Kết quả cô ta chỉ vừa mới bước đến bên cạnh bàn học, còn chưa kịp mở miệng, bỗng nghe giáo viên đang đứng trên bục giảng nói: “Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh, hai em đứng ở cuối lớp nghe giảng đi!”
Nguyễn Thu Dương: “!”
Những lời cô ta định nói nghẹn hết trong cổ họng, vô thức quay đầu lại thốt lên một câu: “Tại sao chứ?”
Giáo viên không hài lòng nhìn cô ta chằm chằm: “Học mười tiết, em đã đi trễ hết tám tiết. Em nói xem?”
Thấy Nguyễn Thu Dương không chịu, ông ta lại khiển trách: “Mau lên! Đừng làm lãng phí thời gian của mọi người.”
Giáo viên này là vị giáo viên không dễ chọc nhất trong lớp bọn họ, Nguyễn Thu Dương hết cách, chỉ có thể nén giận, cùng Tô Manh Manh đứng trước tấm bảng cuối lớp. Lúc đứng đó cô ta biểu môi, ánh mắt vẫn hung hăng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Khê.
Nguyễn Khê vốn không quay lại, thế nên đương nhiên không thể nào nhìn thấy được ánh mắt và vẻ mặt của cô ta.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, Nguyễn Thu Dương khẳng định đang tức chết.
Cô cũng không quan tâm đến cô ta, để cô ta tự mình nghẹn c.h.ế.t đi.
Nguyễn Thu Dương thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xem cô ta như không khí, còn ngồi vào chỗ của cô ta và Tô Manh Manh nghe giảng bài, hơn nữa giáo viên thỉnh thoảng còn nhìn hai bọn họ để giảng, cô ta tức đến mức n.g.ự.c như muốn nổ tung, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
DTV
Sắp hết tiết dạy, cô ta xém chút đã không thể nhịn nổi, đúng lúc có một cơ hội tốt bày ra trước mắt cô ta.
Giáo viên viết một đề bài trên bảng, hỏi có bạn nào biết làm không.
Đề bài hơi khó, đã có mấy người lên bảng, viết viết vẽ vẽ một lúc cuối cùng cũng lắc đầu về chỗ.
Thấy không ai giải được, lúc giáo viên vừa định bắt đầu giảng cách làm thì Nguyễn Thu Dương đang đứng cuối lớp thốt lên một câu: “Chúng ta không biết, nhưng không phải là hôm nay trong lớp có hai bạn học lớn đến dự thính hay sao, bọn họ chắc chắn là biết cách giải đúng không?”
Vừa dứt lời, giáo viên và tất cả các bạn trong lớp đều nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quả thực lớn, đặc biệt là đứng giữa đám con nít lớp năm này thì khác biệt cũng khá rõ ràng.
Nguyễn Khê quay lại nhìn Nguyễn Thu Dương một cái, trong lòng hiểu rõ, cô ta đang ôm một bụng tức, không có việc gì làm nên muốn xem cô và Nguyễn Khiết xấu hổ. Cô ta biết bọn cô chưa từng được đi học, thế nên ngay cả câu hỏi của lớp hai hay lớp ba cũng chưa chắc có thể trả lời được.
Nhưng dù sao cũng chỉ là tâm lý của một đứa nhỏ, có cơ hội lập tức muốn trả thù. Dù sao cũng chỉ muốn thấy cô và Nguyễn Khiết không thoải mái là được.
Do Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe giảng chăm chú nhất lớp, thế nên giáo viên có ấn tượng vô cùng tốt với bọn cô, rất nhiều lần khi giảng bài đều nhìn về phía hai cô mà giảng. Thế nên lúc này thái độ cũng rất tức, chỉ hỏi: “Có muốn thử một chút không?”
Sợ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết có gánh nặng tâm lý, ông ta còn bổ sung thêm một câu: “Chỉ là thử một chút thôi, không muốn cũng không sao.”