[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 219

Nguyễn Thu Dương lại bồi thêm một câu: “Bọn họ cũng đã lớn như thế rồi, sẽ không mất mặt như vậy chứ.”

Tiết tấu được dẫn dắt rất tốt, trong nhất thời các bạn nhỏ trong lớp đều gật đầu đồng tình.

Nguyễn Khê không biết nói gì chỉ mỉm cười đầy bất đắc dĩ, đứng dậy nói: “Thầy ơi, để em thử một chút đi.”

Giáo viên lấy ra một cây phấn trong hộp, chờ đến khi Nguyễn Khê bước đến bục giảng ông ta đưa cho cô. Nguyễn Khê đứng trên bảng, không chút do dự viết đáp án.

Đề bài của học sinh lớp năm, dù có khó đến mức nào đi nữa thì đối với cô mà nói cũng chỉ là một chuyện đơn giản.

Cô giải xong bài toán một cách dễ dàng, sau đó bước đến mép bục giảng đặt phấn xuống rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Lúc này, giáo viên đưa mắt nhìn các bạn học khác trong lớp, hỏi mọi người: “Mọi người cảm thấy đúng hay sai?”

Không ai lên tiếng, Nguyễn Thu Dương trợn mắt xùy một tiếng: “Tất nhiên là sai rồi!”

Giáo viên nhìn về phí cô ta, ánh mắt tối sầm lại, giọng nói có chút nóng nảy: “Bạn học Nguyễn Thu Dương, xem ra em biết cách làm đúng không? Vậy phiền em nói thử xem bài này giải thế nào hả?”

Nguyễn Thu Dương vậy mà nói một cách hợp tình hợp lý: “Đề khó như thế, tất nhiên em không biết giải rồi.”

Cô ta ngay cả dạng đề thông hiểu đơn giản cũng không biết làm!

Tuy cô ta không biết cách giải, nhưng cô ta biết đối với trình độ của hai chị em vùng núi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết này mà nói, chắn chắn cũng không biết cách giải. Bọn họ ở quê, vốn không có giáo viên, tiểu học cũng chỉ học có hai hay ba năm, một đề bài lớp năm khó thế này làm sao có thể giải ra?

Giáo viên nhìn cô ta chằm chằm một lúc, sau đó lấy viên phấn trên bục giảng ném lại vào hộp phấn, rồi đưa mắt nhìn các học sinh khác trong lớp, cuối cùng mở miệng nói: “Đây chính là đáp án tiêu chuẩn, mọi người hãy xem thật kỹ cho thầy!”

Dứt lời lại nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Nguyễn Thu Dương, chép phạt đáp án tiêu chuẩn này mười lần cho tôi! Chép đến khi nào hiểu thật rõ mới thôi! Nếu còn chưa hiểu, lại chép thêm mười lần nữa! Tiết sau tôi sẽ kiểm tra!”

Nguyễn Thu Dương bỗng ngây người, cặp mắt trừng lớn như mắt bò.

DTV

Cô ta vừa định cất tiếng thì chuông tan học bên ngoài phòng học vang lên.

Giáo viên thu dọn giáo án rồi chạy lấy người, đạp lên âm cuối cùng của tiếng chuông bước ra khỏi lớp.

Chuông ngừng, học sinh trong lớp đều quay đầu lại xem chuyện vui của Nguyễn Thu Dương, có người còn nghịch ngợm lặp lại: “Nguyễn Thu Dương, chép mười lần! Nếu vẫn còn chưa hiểu thì chép thêm mười lần nữa!

Tiếp đó lại có người nói: “Đây gọi là gì nhỉ? Đây gọi là tự bê đá đập chân mình!”

Dứt lời, trong lớp phát ra một trận tiếng cười, dù Nguyễn Thu Dương mặt dày đến đâu thì lúc này cũng đỏ bừng.

Lúc này, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã thu dọn sắp xong cặp sách.

Lúc cầm cặp đứng lên, Nguyễn Khê nhìn về phía Nguyễn Thu Dương cười nói: “Vui không?”

Mặt Nguyễn Thu Dương đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ, bởi vì cô ta không đánh lại Nguyễn Khê nên không dám ra tay với Nguyễn Khê, càng không nói lại cô. Cô ta nghẹn đến mặt mày đỏ bừng, nhìn theo Nguyễn Khê ra khỏi lớp, tay xiết chặt lấy quai cặp.

Tô Manh Manh đứng bên cạnh nhìn thấy Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết ra khỏi lớp, hỏi nhỏ Nguyễn Thu Dương một câu: “Đây là kế hoạch trả thù của cậu à? Hình như không thể làm cho cô ta đẹp mặt, cũng không có hả giận…”

Nguyễn Thu Dương tức muốn chết, quay sang nhìn Tô Manh Manh.

“...”

Ngại ngùng, hình như cũng không nói gì sai.

Biểu cảm của Tô Manh Manh cứng lại, yên lặng về chỗ.

Không chỉ có một lớp năm trong trường, sau khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra khỏi lớp của Nguyễn Thu Dương lại bước vào một lớp khác. Không còn bàn trống, thế nên chỉ có thể bê thêm hai cái ghế ngồi cuối lớp tập trung nghe giáo viên giảng bài.

Nghe xong mấy tiết của buổi sáng, khi tiếng chuông tan học vang lên lại tự nhiên thu dọn tập vở về nhà. Lúc ra khỏi lớp, Nguyễn Khê nghe thấy Nguyễn Hồng Quân đang đứng trước cửa lớp của cậu bé hét lên: “Chị cả, em ở lại chờ anh ba, chị về trước đi! Chúng ta gặp nhau ở nhà!”

Mỗi lần Nguyễn Khiết nghe Nguyễn Hồng Quần nói chuyện đều không nhịn được mỉm cười.

Cả Nguyễn Khê cũng không nhịn cười được chứ không chỉ có mình Nguyễn Khiết.

Có một đứa em trai như thế này, phong cách rất đỉnh nha!

Nguyễn Thu Nguyệt đi từ trong lớp ra, cả một đường đều nhìn Nguyễn Hồng Quân với vẻ ghét bỏ.

Cô bé đeo cặp đi đến trước mặt Nguyễn Khê, mở miệng nói: “Chị cả, em nói có đúng hay không? Cậu ấy thật sự là một tên ngốc.”

Nguyễn Khê nhịn không được bật cười, hắng giọng nói: “Chúng ta về nhà trước đi.”

Do muốn đi chung với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nên Nguyễn Thu Nguyệt không đi với bạn học nữa. Dù sao cô bé cũng có nhiều bạn học, hơn nữa cũng quen thân với nhau, còn ở chung trong cùng một đại viện, tùy tiện kéo một người nào đó cũng là bạn cả.
Bình Luận (0)
Comment