[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 226

Nguyễn Hồng Quân đứng sau cán bộ gương mẫu Nguyễn Trường Phú, vô cùng đau đớn nói: “Không nhìn ra đó nha, người ngu nhất nhà lại dám làm chuyện này!”

Nguyễn Thu Dương bây giờ không dám nói gì, chỉ gảy ngón tay cúi đầu khóc.

Nguyễn Trường Phú lại nhìn Diệp Thu Văn, bảo cô ta: “Đứng lên.”

DTV

Giọng điệu cứng rắn này chắc hẳn là chưa bao giờ nói với Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn từ từ đứng dậy, cũng cúi đầu.

Nguyễn Trường Phú hỏi cô ta: “Thành thật trả lời ba, mặt con thoa kem bảo vệ da kém chất lượng có con ngứa hay không?”

Diệp Thu Văn đứng đó không nói gì, nước mắt trào ra từ khóe mắt, chảy xuống miệng.

Ánh mắt Nguyễn Trường Phú trầm xuống, tiếng nói bỗng trầm xuống mấy độ: “Trả lời ba!”

Diệp Thu Văn bị dọa giật mình, không dám nói dối vội vàng lắc đầu: “Không ạ.”

Nếu đây không phải là Diệp Thu Văn thì Nguyễn Trường Phú đã lấy thắt lưng ra đánh từ lâu rồi.

Ông ta nhịn xuống một hồi rồi nhìn Diệp Thu Văn nói: “Chuyện ngủ nghỉ lần trước là giả ba đã không nói gì con rồi, ba bênh vực con, kết quả kem bảo vệ da lại là giả! Bây giờ ba không có cách nào bào chữa cho con nữa rồi, con nói cho ba biết đi, còn bao nhiêu chuyện là giả nữa?”

Ông ta giận đến mức n.g.ự.c phập phồng: “Thu Văn, ba luôn tận tâm tận lực nuôi dưỡng con, muốn cái gì có cái đấy, muốn con trở thành tấm gương tốt, để em trai em gái học tập theo, học tập tinh thần cứng cỏi, vững vàng của con, học con vô tư cao thượng như thế nào, con thực sự làm ba vô cùng thất vọng! Hành động này của con, nói nhỏ thì là dối trến lừa dưới, nói lớn thì là chủ nghĩa hưởng lạc, nói nghiêm trọng thì là tư tưởng của giai cấp tiểu tư sản…”

Diệp Thu Văn bị ông ta dọa sợ: “bụp” lập tức quỳ xuống.

Cô ta khom người trước mặt Nguyễn Trường Phú, cúi đầu nói: “Ba, con xin lỗi, con sai rồi.”

Thấy sự tình sắp không không chế được, Phùng Tú Anh ở bên cạnh vội nói: “Chuyện trong nhà thì giải quyết trong nhà, đừng âm ĩ đề người khác chê cười, đâu có…đâu có nghiêm trọng vậy đâu.”

Nguyễn Trường Phú đứng nhìn Diệp Thu Văn hồi lâu, rốt cuộc không thực sự phân tích vấn đề từ mức độ của đấu tranh giai cấp và đấu tranh đường lối, quay sang nhìn Phùng Tú Anh, nghiêm nghị nói: “Từ giờ trở đi không được thiên vị bất kỳ ai trong nhà, tất cả phải đối xử bình đẳng.”

Ông ta nói xong lại nhìn Nguyễn Thu Dương: “Dẫn chị cả của con cút về phòng đi! Hôm nay hai đứa con ở trong phòng suy nghĩ lỗi lầm đi! Không được ra ngoài, cũng không được ăn cơm. Mỗi đứa viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ, đến giờ cơm tối đọc trước mặt tất cả mọi người.”

Nguyễn Thu Dương không dám nói, vội vàng kéo Diệp Thu Văn đứng lên.

Cô ta đỡ Diệp Thu Văn lên lâu, nhưng vừa đi hết cầu thang, Diệp Thu Văn bỗng vươn tay đẩy Nguyễn Thu Dương ra.

Cô ta không đề phòng nên suýt nữa bị đẩy ngã. Diệp Thu Văn đẩy cô ta xong thì vươn tay lau nước mắt, tức giận nói: “Em tránh xa chị ra.”

Bị người chị gái thân yêu nhất đối xử như vậy, Nguyễn Thu Dương càng tủi thân, nước mắt đã khô lại ào ào chảy xuống khắp mặt, cô ta không lau mà bước theo Diệp Thu Văn: “Chị cả, xin lỗi, em thực sự không cố ý?”

Diệp Thu Văn không để ý cô ta, vào phòng, đóng cửa.

Nguyễn Thu Dương đứng ngoài cửa, trong lúc nhất thời tiến không được, lùi chẳng xong. Cô ta đứng ngoài cửa hít mũi, gảy ngón tay, tiếp tục khe khẽ giải thích với cánh cửa: “Chị cả, em thực sự không cố ý hại chị…”

Cô ta nói rồi lại hít mũi: “Em thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt dùng kem bảo vệ da tốt, trong lòng không kìm được ghen tỵ, em cũng muốn dùng. Nhưng em không dám bảo chị, cho nên em nhất thời hồ đồ…oa…”

Nói đến đây cô ta lại đứng khóc.

Nguyễn Thu Dương khóc một hồi thì nghe được tiếng bước chân lên lầu, cô ta vội vàng lau nước mắt, hít mũi, để mình không thể thảm, đáng thương.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt lên lầu, lên hết cầu thang thì thấy Nguyễn Thu Dương đang đứng ngoài phòng Diệp Thu Văn. Nguyễn Khê nhìn cô ta hỏi: “Sao vậy? Diệp Thu Văn không cho cô vào à?”

Nguyễn Thu Dương không nhìn Nguyễn Khiết, giọng nói mang theo giọng mũi: “Liên quan quái gì đến chị.”

Nguyễn Khê cười một cái, không nói gì đẩy cửa vào phòng. Sau đó giọng nói của Diệp Thu Văn truyền ra: “Em mau vào phòng đi, đừng có đừng ngoài cửa giống như chị bắt nạt em ấy.”

Nguyễn Thu Dương thấy Diệp Thu Văn chú ý đến mình thì lại không kìm được, viền mắt ươn ướt, mếu máo nghiêng người vào phòng.

Để Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không tiếp tục hóng chuyện nữa, sau khi vào phòng cô ta lập tức khóa trái cửa.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đương nhiên không rảnh để hóng chuyện của họ, ba người đi vào phòng bên cạnh, ngồi vào bàn, tiếp tục mở sách vở ra làm bài tập.

Thực ra Nguyễn Khê muốn ôn tập và luyện tập thêm kiến thức cấp hai, còn kiến thức cơ bản thì không có gì đáng ngại.
Bình Luận (0)
Comment