[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 227

Nhưng Nguyễn Khiết lại học cấp hai từ con số không, nên có chút vất vả, khó khăn trong việc tự học khá lớn, đều là Nguyễn khê đem đến.

Học tập nên rất nhanh đã đến trưa, Nguyễn Khê lấy bút máy ra hút đầy mực, viết một bức thư gửi về nhà và một bức thư gửi cho Lăng Hào. Bởi vì khoảng cách quá xa nên đương nhiên chỉ nói chuyện vui không nói chuyện xấu, chủ yếu là nói mấy chuyện tốt.

Ví dụ như mấy chuyện của Nguyễn Hồng Quân, chuyện Nguyễn Thu Nguyệt và hai đứa cô sống chung với nhau, còn cả chuyện Diệp Phàm nhiệt tình với bạn tốt. Còn chuyện về Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Hồng Binh thì chỉ tóm lược qua qua chứ không nói kỹ.

Viết thư xong cô cẩn thận gấp thư lại, bỏ vào trong túi.

Ăn cơm trưa xong cô không lên lầu mà đi ra ngoài mua phong thư và tem thư. Sau khi viết địa chỉ nhận thư và dán tem xong, cô bỏ hai phong thư vào hòm thư màu xanh lá.

Sau khi bỏ thư hòm xong, Nguyễn Khiết vẫn còn nhìn hòm thư từ cửa chuyển phát, nói: “Không biết bao giờ mới đến nhỉ.”

Nguyễn Khê tính qua qua: “Nhanh nhất là nửa tháng, chậm nhất là một tháng cũng chưa đến.”

DTV

Thư từ đây đi qua từng trạm một đến công xã Thiên Phượng, phải mất một thời gian dài mới đến công xã, người đưa thư lại phải lấy thư chuyển lên núi, người đưa thư đó phụ trách cả núi Phượng Minh nên phát thư vô cùng chậm.

Ba người từ bưu cục về nhà, vừa đi vừa nói chuyện, về đến nhà cũng không làm gì khác mà về phòng học tiếp.

Nguyễn Thu Nguyệt không có nhiều bài tập như vậy nên đã làm xong từ hôm qua rồi, hôm nay ngồi cạnh bàn đọc chút sách bên ngoài.

Lúc đang đọc sách thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài.

Đương nhiên các cô cũng nhận ra là không phải tiếng gõ cửa phòng mình.

Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Nguyễn Thu Nguyệt ngừng đọc sách, nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, vội vàng vểnh tai lên nghe.

Một lát sau, tiếng mở cửa của phòng bên cạnh vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa.

Nguyễn Thu Nguyệt đứng dậy khỏi bàn học, áp sát người vào tường nghe ngóng.

Nhưng nghe ngóng hồi lâu vẫn không nghe thấy gì.

Phòng bên cạnh, Phùng Tú Anh bưng cơm nóng vào phòng, Diệp Thu Văn lập tức khóa trái cửa.

Nguyễn Thu Dương cảm động muốn khóc, vừa định lên tiếng đã bị Phùng Tú Anh “suỵt”, nền đành nuốt xuống.

Phùng Tú Anh đặt đồ ăn lên bàn học, khe khẽ nói với họ: “Ba các con đang ngủ trưa, ngủ say rồi, phải một lát nữa mới tỉnh lại, các con mau ăn đi.”

Diệp Thu Văn ôm Phùng Tú Anh một cái, cảm động nói: “Cảm ơn mẹ.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng cảm động, bước đến ôm Phùng Tú Anh một cái rồi ngồi xuống ăn cơm cùng Diệp Thu Văn.

Phùng Tú Anh lui lại hai bước ngồi xuống giường, thở dài một tiếng: “Haizz, gần đây trong nhà gà bay chó sủa không yên, không biết lúc nào mới có thể yên bình. Còn cãi nhau nữa thì đúng là không sống nổi mất.”

Nguyễn Thu Dương đáp: “Để Nguyễn Khê đi là được mà, đều tại chị ta, Thu Nguyệt cũng bị chị ta dạy hư. Lúc chị ta chưa đến, Thu Nguyệt hiền lành biết bao, bị chị ta quản đến mức nghe lời răm rắp.”

Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Thu Dương: “Con cũng sai. Con đã làm hại chị cả mấy lần rồi?”

Nguyễn Thu Dương ậm ừ: “Con không cố ý…”

Phùng Tú Anh lại nhìn Diệp Thu Văn, giọng nói dịu lại: “Thu Văn, con cũng thật là, con vẫn luôn được coi trọng ở trong nhà, ba con vẫn luôn coi trọng con nhất, con vướng vào những chuyện dối trá đó làm gì? Nếu con muốn dùng kem tốt thì cứ bảo mẹ là được.”

Diệp Văn Thu cúi đầu, mặt và tai đỏ bừng.

Phùng Tú Anh còn khó chịu hơn Diệp Văn Thu, tiếp tục nói: “Từ nhỏ con đã có chính kiến, đã có kiến thức, là người có triển vọng, có thể làm chuyện lớn. Là học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường, ở nhà cũng phụ giúp mẹ rất nhiều, mẹ hay quên trước quên sau, không chu đáo, bình thường con đều ghi nhớ mọi chuyện rồi nhắc nhở mẹ. Nếu lần này không phải Tiểu Khê vừa đến đã chọc giận con, con cũng sẽ không không quan tâm đến chuyện của con bé, mẹ cũng sẽ không quên mua đồ cho con bé…”

Bà ta dừng một chút lại nói: “Trong những đứa trẻ trong nhà, con là đứa ngoan ngoãn nhất, giỏi giang nhất, khiến ba mẹ ít lo lắng nhất, con có thể diện dùng chút đồ tốt cũng là lẽ thường, mọi người đều hiểu, Thu Dương cũng hiểu, sẽ không so đo với con. Nhưng con không nên, không nên dùng trò dối trá để gạt ba mẹ.

Diệp Thu Văn cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói: “Mẹ, con thực sự biết con sai rồi…”

Phùng Tú Anh thấy cô ta như vậy thì có chút bối dối, cử động người nói: “Thu Văn, con cũng không cần quá buồn, mẹ cũng không có ý trách con hay dạy dỗ con, con vốn thông minh nên chắc là con hiểu ý mẹ, Ba con bây giờ đang tức giận, các con đừng khiến ông ấy tức giận hơn, sau này ngoan ngoãn hơn là được.”

Diệp Thu Văn cúi đầu: “Dạ, con biết rồi mẹ.”
Bình Luận (0)
Comment