[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 228

Phùng Tú Anh ngồi trên giường đợi Diệp Văn Thu và Nguyễn Thu Dương ăn cơm xong rồi bê bát đũa đi, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương: “Viết kiểm điểm cẩn thận, buổi tối đọc cẩn thận, thành khẩn một chút.”

Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương đáp: “Con biết rồi mẹ.”

Phùng Tú Anh bưng khay đồ ăn ra ngoài, vừa ra đã thấy ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đứng ngoài cửa. Nhìn dáng vẻ của ba người giống như là cố ý đợi bà ta.

Khi ánh mắt chạm nhau, không khí ngưng đọng lại.

“…” Phùng Tú Anh bưng khay đồ ăn, sững sờ.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn bà ta nói: “Ba nói hôm nay không cho phép họ ăn cơm.”

Phùng Tú Anh hồi thần, nói: “Không ăn cơm, chỉ bưng nước cho hai đứa nó thôi.”

Nói xong bà ta không đứng lại nữa, vội vàng bàn ăn xuống lầu.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhìn bà ta xuống lầu, sau đó nhìn nhau, xoay người quay về phòng.

Ngồi vào bàn học trong phòng, Nguyễn Thu Nguyệt lấy sách đọc thêm ra, nói: “Đói có hai tiếng đã không nỡ, có thể nhớ kỹ dạy dỗ cái quái gì, sợ là còn cảm thấy mình hoàn toàn không sai ấy.”

Nguyễn Khê bình thản nói: “Mặc kệ bà ta đi, bà ta chiều quen rồi, cứ để bà ta tiếp tục chiều đi. Từ nhỏ đến lớn Diệp Thu Văn hẳn là chưa từng chịu uất ức như vậy, bà ta không nhìn nổi cũng là chuyện bình thường, các em cứ mặc kệ bà ta.”

Diệp Thu Văn có lẽ là một đứa trẻ đáng tự hào nhất mà Phùng Tú Anh nuôi nấng, có lẽ là từ nhỏ đã cho bà ta thể diện, ngoan ngoãn, hào phóng, giỏi giang, đi đến đâu cũng khiến bà ta nở mày nở mặt, cho nên bà ta luôn để Diệp Thu Văn kiêu ngạo.

Trong lòng bà ta Diệp Thu Văn là tốt nhất, cũng là người không thể chịu tủi thân nhất, phạm chút sai lầm cũng không sao.

Nguyễn Thu Nguyệt cũng không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, nói: “Cho dù lo em cũng không thèm lo đâu, khuôn mặt giả dối của chị ta cũng sắp bị em xé rách rồi, sau này ở trong nhà cũng không được thiên vị, đừng có ra vẻ chị cả là được.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh tiếp lời: “Hôm nay chị ta đã quỳ xuống rồi, mất mặt như vậy chắc sau này sẽ không như thế nữa đâu.”

Nguyễn Thu Nguyệt: “Không như thế là tốt nhất.”

Cả ngày Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương không ra khỏi phòng trừ lúc đi vệ sinh.

DTV

Nói là ở trong phòng kiểm điểm, nhưng Nguyễn Thu Dương vẫn đọc cuốn tiểu thuyết mà cô ta chưa đọc xong. Trình độ viết kiểm điểm của cô ta có hạn, cô ta liền đến cạnh Diệp Thu Văn ra vẻ thông minh, bảo Diệp Thu Văn nghĩ hộ mình một chút để mình chép ra.

Trước đây Diệp Thu Văn quả thục thường xuyên giúp cô ta chuyện này, thậm chí còn nhiều lần viết hộ cô ta.

Cô ta có địa vị trong lòng Nguyễn Thu Dương không chỉ dựa vào cái danh xưng “chị cả” thôi đâu.

Bình thường cô ta cũng phải tốn chút mánh khóe, giúp Nguyễn Thu Dương giải quyết một vài vấn đề mà cô ta không thể tự giải quyết được, chút ân huệ đó khiến Nguyễn Thu Dương cảm thấy cô ta rất lợi hại lại còn đối tốt với cô ta, vì thế trân thành tận tâm với cô ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy.

Nhưng bây giờ Diệp Thu Văn hoàn toàn không muốn quan tâm đến Nguyễn Thu Dương, chỉ lạnh mặt nói: “Tự viết.”

Nguyễn Thu Dương bây giờ không dám cọ lên người cô ta, nói khẽ: “Chị cả, em thực sự không biết viết thế nào…”

Tuy tính tình cô ta không chín chắn nhưng trước đây ở nhà chưa từng phạm sai lỗi lầm lớn, lối lầm nhỏ cũng rất ít, bình thường Diệp Thu Văn cái gì cũng quan tâm cô ta, cô ta có bắt nạt Nguyễn Thu Nguyệt thì Diệp Thu Văn cũng không nói gì, trong nhà vẫn luôn thái bình.

Cô ta nói: “Em chưa từng viết bản kiểm điểm…”

Diệp Thu Văn quay đầu nhìn cô ta: “Vậy em cảm thấy chị từng viết?”

Từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng được khen, có viết thì cũng là viết bài phát biểu, chưa từng viết loại bản kiểm điểm này. Nếu không phải Nguyễn Thu Dương hại cô ta hai lần thì trong đời cô ta không bao giờ có vết nhơ này.

Nguyễn Thu Dương bị cô ta vặn lại thì không nói ra lời, một lát sau liền xoay người đi, cầm bút máy xoay xoay, rồi viết ba chữ “bản kiểm điểm” ở giữa dòng đầu tiên trên tờ giấy kẻ ô đỏ.

Đến giờ cơm tối, cả nhà ngồi vào bàn cơm, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương cầm bản kiểm điểm đứng bên cạnh.

Tất cả mọi người đều nhìn họ, Nguyễn Trường Phú lên tiếng: “Ai đọc trước?”

Nguyễn Thu Dương mấp máy môi, lên tiếng: “Chị cả viết ổn hơn, chị cả đọc trước.”

Diệp Thu Văn: “…”

Diệp Thu Văn khẽ thở dài, mở bản kiểm điểm trong tay ra, cúi xuống nhìn bản kiểm điểm rồi bắt đầu đọc.

Những người ngồi trước bàn cơm chăm chú nghe cô ta đọc, nhất là Nguyễn Hồng Quân, lại còn cau mày như lãnh đạo.

Sau khi cô ta đọc xong, Nguyễn Trường Phú vẫn không nói gì, Nguyễn Hồng Quân lên tiếng trước: “Không có ích, quá phí lời, hình thức chiếm hơn một nửa, tổng kết lại chính là mấy chữ “giả, vô cùng trống rỗng”, chưa thực sự tự kiểm điểm bản thân.”
Bình Luận (0)
Comment