[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 229

Lúc cậu bé nói, Nguyễn Trường Phú nhìn chằm chằm cậu bé, có vẻ muốn cho cậu bé ăn đánh.

Cậu bé nói xong thì chạm phải ánh mắt của Nguyễn Trường Phú, vội vàng giơ tây lên nói: “Thủ trưởng, ngài đưa ra mấy lời bình đi.”

Đây không phải là thi diễn thuyết nên Nguyễn Trường Phú không bình luận, ông ta lập tức nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Của con đâu?”

Nguyễn Thu Dương từ từ mở bản kiểm điểm trong tay, hắng giọng nói: “Ba mẹ thân yêu, con xin lỗi, gần đây con phạm phải hai lỗi lầm nghiêm trọng, một lần là lỡ mồm lỡ miệng nói ra sự thật chị cả có thể ngủ cùng người khác khiến chị ấy mất mặt. Lần thứ hai là dùng trộm kem bảo vệ da của chị cả, dùng trộm đồ là không đúng, lại còn vạch trần sự thật chị cả có thể dùng kem bảo vệ da kém chất lượng, lại khiến chị ấy mất mặt…”

Nói đến đây cô ta lại hắng giọng: “Con biết con phạm sai lầm không thể tha thứ, con xin lỗi Tổ quốc, con xin lỗi Đảng, con xin lỗi người dân, con xin lỗi ba mẹ thân yêu, càng xin lỗi chị cả thân yêu của con…”

Lúc cô ta đọc đến đoạn thứ hai, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt không kìm được nữa cúi đầu bật cười. Nguyễn Hồng Quân không giấu, bật cười thành tiếng, ngay cả Diệp Phàm cũng không kìm được mà cong môi.

Nhưng Nguyễn Trường Phú không cười, sầm mặt nói: “Ba thấy con không hề biết mình sai chỗ nào.”

Ông ta vừa nói ra, mấy người Nguyễn Khê đều không cười nữa, chỉ có Nguyễn Hồng Quân vẫn đang cười.

Nguyễn Trường Phú lườm Nguyễn Hồng Quân vỗ mạnh bàn một cái: “Cười cái gì!”

Nguyễn Hồng Quân khoa trương ngậm miệng, răng cắn chặt môi để không cười nữa.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thu Dương: “Rốt cuộc con có biết mình sai ở đâu không?”

Nguyễn Thu Dương tủi thân: “Con biết ạ, không phải là con đã nói rồi đó sao?”

Nguyễn Trường Phú túc muốn chết, thực sự muốn đứng dậy đánh cô ta.

Nguyễn Hồng Quân thực sự không kìm được, lại mở miệng: “Đồng chí, tôi nói cho chị biết, từ đầu đến cuối chị chỉ sai một chuyện, đó là dùng trộm kem bảo vệ da của chị cả, dùng trộm đồ là không đúng. Những chuyện khác chỉ là chị ngu thôi, nhưng nói ngu cũng không sai, thậm chí còn nói thành sự thật cho nên chị không cần viết bản kiểm điểm, suy nghĩ này có vấn đề nghiêm trọng, đồng chí, tôi hi vọng đồng chí chú ý bản thân.”

Nguyễn Thu Dương nghe đến đây thì sầm mặt, xông lên quát Nguyễn Hồng Quân: “Mày bớt nói láo đi! Mày mới ngu!”

Nguyễn Hồng Quân còn chưa lên tiếng, Nguyễn Trường Phú đã tức giận đập bàn một cái: “Con còn mặt mũi mà cãi à? Xem xem bản thân mình đã viết cái gì đi, ba thấy đầu óc con toàn là hồ dán, lên trên tiếp tục kiểm điểm cho ba.”

Nguyễn Thu Dương tức giận cất bản kiểm điểm, quay người lên lầu.

Nguyễn Trường Phú thu hồi cảm xúc nhìn Diệp Thu Văn: “Ba thực sự hi vọng con biết bản thân mình sai, cũng nhớ kỹ lần phạt này. Sau này làm người, làm việc đều phải thành thật, cũng phải giản dị, làm tấm gương tốt cho các em. Chủ nghĩa hưởng lạc là thói xấu không nên có, ba đang suy nghĩ đưa con về quê sống hai năm.”

Từ đầu đến cuối Diệp Thu Văn đều không ngẩng đầu, thấp giọng đáp: “Ba, con biết rồi ạ.”

Diệp Thu Văn không nói gì, cầm bản kiểm điểm quay người rời đi.

Lúc lên lầu thì thấy Nguyễn Thu Dương đang ngồi trước bàn học cầm bút trút giận lên bản kiểm điểm.

Diệp Thu Văn không quan tâm cô ta, ngồi xuống đầu giường, dựa vào gối ngẩn người.

Trong lúc ngẩn người, trong lòng cô ta nghĩ, cô ta không muốn về quê sống, tuyệt đối không muốn từ ngôi nhà tốt nhất về ngôi nhà kém nhất. Cô ta vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong nhà, kiên quyết không về quê sống sau khi tốt nghiệp, hai năm cũng không được.

Cho nên cô ta không thể phạm sai lầm, nhất là sai lầm nghiêm trọng, cô ta phải tránh xa Nguyễn Thu Dương ngu xuẩn này.

Nhà ăn dưới lầu.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết ăn cơm xong đứng dậy chuẩn bị về phòng thì bị Nguyễn Hồng Quân gọi lại.

DTV

Nguyễn Hồng Quân nói với hai cô: “Chị cả chị họ, hôm nay quản trường của khu có chiếu phim, hai chị có muốn đi xem không?”

Nghe thấy chiếu phim, mắt Nguyễn Khiết sáng lên.

Nguyễn Khê cười với Nguyễn Hồng Quân: “Đi chứ.”

Lúc này Nguyễn Hồng Quân vội đứng lên: “Vậy em dẫn hai chị đi. Em đã bảo người giữ chỗ rồi.”

Xem chiếu phim là hoạt động giải trí thường lệ của khu họ, có khi là một tuần một lần, có khi là hai tuần một lần, nhưng mỗi lần đều chiếu vào tối chủ nhật, Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Tú Anh đương nhiên không quản những cái này.

Lúc Nguyễn Hồng Quân dẫn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra ngoài, Nguyễn Thu Nguyệt hỏi một câu: “Có chỗ của chị không?”

Nguyễn Hồng Quân cởi cặp sách sau lưng đeo lên trước ngực: “Cùng đi đi.”

Nói xong cậu bé lại hỏi Diệp Phàm: “Anh ba, anh đi không?”

Diệp Phàm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cùng đi đi.”

Phùng Tú Anh vội vàng kéo Diệp Phàm: “Tiểu Phầm, đưa cả em trai đi cùng đi.”

Diệp Phàm đương nhiên là không có ý kiến, dắt Nguyễn Hồng Binh đi cùng.
Bình Luận (0)
Comment