Nguyễn Thu Dương ở trên cửa sổ tầng hai thấy bọn họ đi chơi, chỉ có cô ta và Diệp Thu Văn phải ở trên lầu tự kiểm điểm, hơn nữa bây giờ Diệp Thu văn lại còn không quan tâm, không nói chuyện với cô ta, cô ta ấm ức đến mức phồng má bĩu môi.
Nhóm Nguyễn Khiết, Nguyễn Khê đến quảng trường cùng Nguyễn Hồng Quân, đúng là có người giữ một hàng giúp họ. Chỗ ngồi không phải là ghế mà là bậc thềm, bậc thềm là hình bán nguyệt, từng bậc, từng bậc lên cao.
Bọn họ đến bậc thêm ngồi xuống thành hàng, vừa hay là vị trí cách màn ảnh đẹp nhất.
DTV
Bởi vì trẻ con trong khu tập thể khá đông, nên quảng trường khá ồn ào, nhất là đám choai choai đang b.ắ.n s.ú.n.g kia, tiếng cãi nhau ầm ĩ không dứt bên tai, ầm ĩ không chịu được.
Đến khi bầu trời tối đen, chiếu phim cũng bắt đầu, quảng trương cũng dần dần yên lặng.
Nguyễn Khiết ngồi cạnh Nguyễn Khê, níu cánh tay Nguyễn Khê, vô cùng chăm chú xem phim, ngay cả mắt cũng không chớp.
Xem phim trong hoàn cảnh thiếu sáng được một lúc, Nguyễn Khê nhìn mọi người xung quanh, bỗng nhớ đến đêm trước Tết Nguyên đán, bọn họ cùng nhau ngồi lên cỏ, xem phim ở sân thể dục của trường trung học cơ sở Thiên Phượng.
Bên trái cô là Lăng Hào, Chu Tuyết Vân, Nguyễn Thúy Chi, bên phải là Nguyễn Khiết và Lưu Hạnh Hoa.
Đến thành phố cũng chưa lâu, nhưng lúc này cô bỗng cảm thấy mình rời xa núi Phượng Minh rất lâu, rất lâu rồi. Nghe tiếng chuyển động của máy chiếu phim, cô không kìm được mà nhớ về những người ở núi Phượng Minh.
Ông nội, bà nội, cô ba, chú năm, cả Lăng Hào nữa…
Cả ông thợ may sẽ không bao giờ gặp lại…
Khi xem phim xong trở về nhà thì trời đã rất khuya, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không học nữa, sau khi tắm rửa xong xuôi liền lên giường đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, Nguyễn Khê nằm trên giường và nói với Nguyễn Khiết: “Tự nhiên thấy nhớ nhà quá, chị nhớ ông nội bà nội, cô ba và chú năm, cũng nhớ Lăng Hào nữa, không biết là sau khi chúng ta đi rồi họ sống thế nào, có nhớ chúng ta hay không.”
Nguyễn Khiết nghe cô nói thế cũng chợt thấy thương cảm, nhất là vào buổi đêm bốn phía tối om thế này, tất cả những cảnh tượng sống dưới quê mười mấy năm hiển hiện trong đầu, gương mặt cười vui đầy nếp nhăn của Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Chí Cao hiện lên rõ mồn một.
Chốc lát sau, Nguyễn Khiết nói: “Chị, sau này chúng ta sẽ không trở về nữa sao?”
Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy: “Dĩ nhiên phải về chứ, đợi đến Tết thì về, chúng ta tự mình về thôi.”
Nguyễn Khiết cười: “Ừm, em về cùng chị nhé.”
Nói rồi hai người cùng vai kề vai nhau nằm đó, nhớ đến từng ngọn núi từng cây cỏ khe suối, họ khép đôi mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ họ lại trở về núi Phụng Minh, hai chị em đang xắn ống quần bắt cá dưới con suối, con cá bơi lách qua bàn chân họ.
Hôm nay là ngày thứ Hai, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương đã kết thúc hình phạt bị phạt cấm túc, mặc dù kết thúc hay không kết thúc thì cũng chẳng có gì khác nhau, đằng nào thì cũng có người lén mang đồ ăn đến phòng của họ, cho nên họ hoàn toàn không bị bỏ đói một buổi nào cả.
Sau khi hết bị cấm túc, tất nhiên là vào buổi sáng hai cô ta vẫn y như bình thường, họ ở trên tầng tắm rửa sửa soạn một lượt, thắt b.í.m tóc thật ngay ngắn và đeo lên chiếc cặp không mới cũng chẳng cũ, sau đó đi xuống phòng ăn dùng bữa sáng.
Nguyễn Trường Phú nhìn hai người họ rồi hỏi: “Tự kiểm điểm thế nào rồi?”
Diệp Thu Văn gật đầu, nói với giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Con đã biết sai rồi, con sẽ sửa.”
Nguyễn Trường Phú biết không cần quá nhấn mạnh với Diệp Thu Văn, thế là ông ta lại nhìn Nguyễn Thu Dương: “Còn con thì sao?”
Nguyễn Thu Dương nhìn Nguyễn Trường Phú một cái, sau đó thấp giọng nói một cách cẩn trọng: “Con cũng biết sai rồi, sau này con sẽ sửa. Con không dám dùng trộm đồ của người khác, cũng không khiến ba tức giận nữa đâu, ngày nào con sẽ thật ngoan ngoãn, không gây thêm rắc rối gì nữa.”
Nguyễn Trường Phú nhìn cô ta: “Con có thể bớt làm ba tức giận một chút thôi đã là tốt lắm rồi.”
Thái độ của Nguyễn Thu Dương cũng rất thành khẩn: “Con sẽ cố gắng.”
Có sai lầm thì cũng không thể mãi níu lấy không buông, đến lúc này coi như Nguyễn Trường Phú đã bỏ qua cho hai người họ.
Ông ta lại chuyển sự chú ý lên người khác, trông thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không mặc quân trang mới và cũng không mang cặp sách, ông ta bèn hỏi một câu: “Tại sao lại không mặc đồ ba lấy về cho tụi con? Còn có cặp sách với đồ dùng học tập nữa, hình như hai ngày nay không thấy hai đứa mang đến trường.”
Nguyễn Khê ngẩng đầu lên đáp: “Bây giờ vẫn chưa đi học chính thức, dự thính không cần giao thiệp làm quen gì với người khác, định là để tới năm sau khi đi học chính thức thì mới mặc, cặp sách với đồ dùng học tập mới cũng để tới lúc đó hẵng dùng.”