[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 231

Nguyễn Trường Phú nghĩ bụng trẻ nhỏ có suy nghĩ của trẻ nhỏ, nên cũng không hỏi thêm gì nhiều.

Nhưng Nguyễn Khê cảm thấy có một số chuyện cô cần phải nói trước với ông ta một tiếng, dù sao thì tất cả mọi chuyện khi đi học của cô và Nguyễn Khiết đều do ông ta sắp xếp, mà ông ta cũng coi như tận tâm, cho nên cô lại nói với Nguyễn Trường Phú: “Hôm thứ bảy con và Nguyễn Khiết đã đi nghe thử một buổi học của lớp bảy, chúng con không thể theo kịp tiến độ của chương trình giảng dạy, không nghe hiểu được nội dung mà giáo viên giảng, cho nên chúng con dự định là sẽ tạm thời không đi dự thính nữa để khỏi lãng phí thời gian, cứ ở nhà tự học trước đi đã.”

Nguyễn Trường Phú không có ý kiến gì với chuyện này, dự thính thì không có học bạ, cũng không tính là giáo viên nào quản lý, nên có đi học hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì, ông ta chỉ nói: “Hai đứa tự coi mà làm thôi, nhưng tới lúc đã có học bạ rồi thì không được làm vậy nữa đấy.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Chúng con biết rồi, sau khi làm xong học bạ thì chúng cháu sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy định của nhà trường.”

Nguyễn Trường Phú gật đầu, ông ta cảm thấy Nguyễn Khê hiểu chuyện nên cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người lục tục kéo nhau ra cửa người đi học kẻ đi làm. Lúc Nguyễn Hồng Quân đi còn cố ý đến chào Nguyễn Khê một tiếng, đồng thời biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ của mình một phen, sau đó bị Diệp Phàm bước tới đạp một phát mới đuổi đi.

Thái độ của Diệp Thu Văn rất cương quyết, lúc ra cửa cũng không đợi Nguyễn Thu Dương, cô ta đeo cặp rồi một mình bước đi thật nhanh.

Nguyễn Thu Dương đi ở sau lưng vô cùng buồn bã, cho đến lúc Tô Manh Manh đuổi kịp và bắt chuyện với cô ta thì tâm trạng của cô ta mới tốt lên một chút, sau đó bèn nói với Tô Manh Manh với vẻ tủi thân: “Chị cả giận mình rồi, cứ như là sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa vậy.”

Tô Manh Manh nhìn Diệp Thu Văn đi ở đằng trước, cô bé giơ tay khoác qua cánh tay của Nguyễn Thu Dương: “Mình sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu đâu.”

Nguyễn Thu Dương lập tức thấy cảm động: “Manh Manh, cậu là người đối xử với mình tốt nhất đó.”

Tô Manh Manh: “Ai bảo cả hai đứa mình đều ngốc chứ.”

DTV

Nguyễn Thu Dương: “...”

Bỗng dưng cô ta lại cảm thấy tâm trạng không tốt nữa.

Sau khi đứng trước mặt tất cả mọi người trong nhà đọc bản kiểm điểm thì cảm giác tồn tại của Diệp Thu Văn ở nhà lại giảm đi một ít. Lúc Nguyễn Khê còn chưa đến, nếu nói cảm giác tồn tại của cô ta ở nhà là mười phần, vậy thì bây giờ chỉ còn khoảng ba bốn phần thôi.

Nhưng cô ta cũng không cả ngày mặt nặng mày nhẹ, dù sao thì Nguyễn Trường Phú không thích thế. Chỉ có điều là cô ta không còn thích ra vẻ như trước nữa, lúc trước cô ta hệt như là chủ của cái nhà này, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào lo liệu, với người nào cũng bày ra dáng vẻ chị cả người đảm đương gia đình.

Tình cảm giữa cô ta và Nguyễn Thu Dương đã hoàn toàn rạn nứt, không phải là kiểu chị em giận hờn vu vơ với nhau, mà rõ ràng là cô ta đã lánh xa Nguyễn Thu Dương, cho dù hai người ở cùng một phòng đi chăng nữa thì cô ta cũng cố gắng duy trì khoảng cách, không nói nhiều lời.

Thời gian mà cô ta ở nhà với Phùng Tú Anh tương đối nhiều, đôi khi Nguyễn Thu Dương sẽ lên tầng góp chuyện, lúc đó cô ta lại im lìm không nói gì. Phùng Tú Anh nhận ra được cô ta vẫn còn đang giận Nguyễn Thu Dương, nên bảo Nguyễn Thu Dương hãy tránh mặt cô ta một tí, đừng có góp chuyện trước mặt cô ta.

Thế là Nguyễn Thu Dương như kẻ bị bỏ rơi trong nhà, không có ai chịu chơi với cô ta cả.

Dĩ nhiên là cô ta không để Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt vào trong mắt, yêu cầu về bạn bè của cô ta vẫn rất cao.

Cô ta thích Diệp Thu Văn là bởi vì phương diện nào của Diệp Thu Văn cũng tốt cả, bất kể là ở nhà hay là ở trường Diệp Thu Văn đều là một người rất nổi bật.

Mặc dù bây giờ ở nhà cô ta không còn nổi bật như thế nữa, nhưng Nguyễn Thu Dương vẫn cảm thấy chỉ có Diệp Thu Văn mới xứng làm chị cả của cô ta.

Ở trường học, không có ai không rõ không có ai là không biết về sự tồn tại của Diệp Thu Văn, cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp mà bản thân lại rất xuất sắc, mỗi lần trường học có hoạt động gì hầu như đều cho cô ta lên phát biểu. Sự giác ngộ tư tưởng và biểu hiện chính trị của cô ta là bậc nhất, là người được trời sinh ra để làm cán bộ.

Mỗi khi Nguyễn Thu Dương nhắc đến Diệp Thu Văn với người khác liền cảm thấy tràn đầy tự hào, còn khi nhắc đến Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt thì lại vô cùng chê bai, lúc ra đường cô ta không bằng lòng nói đó chính là người chị cả ruột thịt của cô ta, còn có chị họ từ dưới quê lên gì gì đó, với cả cô em gái mờ nhạt kia nữa.
Bình Luận (0)
Comment