[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 232

Còn Tô Manh Manh à, cái chính là tính cách của cô bé và cô ta rất hợp cạ, hai người các cô đều thích ăn diện, thích được xinh đẹp, cách ăn mặc của Tô Manh Manh rất thời thượng nên có khá nhiều quan điểm tương đồng với cô ta, hơn nữa chức vụ của bố Tô Manh Manh cũng không thấp.

Nguyễn Thu Dương khinh thường Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt, thì tất nhiên là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyện cũng không thèm để cô ta trong mắt, mặc cho ở nhà có ai để ý tới cô ta hay không, dù sao thì các cô cũng không muốn để ý, tránh để chưa nói lời nào đã gây gổ.

Nếu không thực sự cần thiết thì Nguyễn Khê cũng sẽ không đi nói chuyện với Phùng Tú Anh, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Phùng Tú Anh không thích cô. Đối với Nguyễn Thu Nguyệt bà ta chỉ là lơ là, nhưng đối với cô bà ta là không thích thật, tất nhiên cũng xem thường cô.

Chắc chắn mười mươi rằng trong lòng bà ta đang nghĩ ráng nuôi cô và Nguyễn Khiết hai năm, chờ đến lúc hai cô đủ tuổi trưởng thành thì sắp xếp chuyện cưới gả cho hai cô.

Đúng thế, cô là một đứa nhỏ quê mùa lớn lên ở dưới quê, chân dính phèn lại không có kiến thức, ăn nói khó nghe mà tính tình lại dễ cáu, trừ việc dùng lời nói mang theo sự châm chọc để đ.â.m chọt người ta ra thì không có tài cán gì, so với người thông minh và ưu tú toàn diện như Diệp Thu Văn, tất nhiên là một người trên trời, một người dưới đất, sao cô có thể sánh kịp chứ!

Cho dù cô không sánh kịp đi nữa thì cũng sẽ không nhọc công phí sức so với người ta làm gì, càng không bao giờ hao tốn tâm huyết để làm cho Phùng Tú Anh phát hiện ra ưu điểm của cô để khiến bà ta thay đổi cách nhìn về cô, bời vì Phùng Tú Anh không xứng để cô nịnh nọt hay giả vờ nghe lời, cả đời này của cô sẽ không bao giờ nịnh nọt người như Phùng Tú Anh.

Nhưng còn Nguyễn Trường Phú thì lại không thể hiện rõ ra mặt là thích ai hay không thích ai, ai phạm sai lầm thì ông ta sẽ mắng người đó, ai làm đúng làm tốt thì sẽ khen ngợi người đó, thông thường ông ta đều không có tính chủ quan, đương nhiên ông ta cũng chẳng mấy khi có mặt ở nhà.

Ngày thường trừ lúc ăn cơm ra thì hầu như Nguyễn Khê rất hiếm khi nhìn thấy ông ta. Đôi khi ngay cả giờ ăn cũng không gặp được, bởi vì ông ta phải tăng ca mở họp ở cơ quan, hoặc là đi công tác xa, hễ đi là đi rất nhiều ngày không thấy trở về.

Khi Nguyễn Trường Phú vắng nhà thì trong nhà rất lộn xộn, nhất là Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Thu Dương hai người cãi nhau như cơm bữa. Bình thường thì Nguyễn Khê không can dự vào chuyện gì cả, còn Phùng Tú Anh thì chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tìm đến Diệp Thu Văn, nâng cô ta lên thật cao, chỉ thiếu nước đem lên bàn thờ thôi.

Nguyễn Khê sẽ quan sát những điều này, nhưng lại không lãng phí thời gian và tâm sức để quan tâm những chuyện đó. Mỗi ngày phần lớn thời gian cô đều kéo theo Nguyễn Khiết vùi đầu học tập, lật mở cuốn sách trong tay đến cũ sờn, học thuộc kiến thức như nuốt sách, một đề làm đi làm lại nhiều lần đến nát nhừ.

Cho dù trường học cho nghỉ hè, khi mùa hè đến mọi người đều đang chơi thì cô và Nguyễn Khiết vẫn chỉ lo cặm cụi học tập.

Bình thường thì Phùng Tú Anh không quan tâm đến cô và Nguyễn Khiết, nếu không thật sự cần thiết bà ta cũng sẽ không nhiều lời, và từ đó đến giờ bà ta chưa từng bước vào phòng của hai cô. Bà ta chỉ biết hai người các cô cứ ở lì trong phòng không bước ra ngoài, thế là trong lòng bà ta càng không hài lòng và càng không thích hai cô hơn.

DTV

Những đứa khác thì ít nhất cũng có thể giúp một tay một chân làm việc nhà, lúc nào cũng mẹ ơi mẹ à tìm bà ta, nhưng Nguyễn Khê lên thành phố đã lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu gọi bà ta một tiếng mẹ, cô với cả Nguyễn Khiết hai người trừ ăn cơm ra thì không hề quan tâm gì đến những chuyện khác.

Đôi khi bà ta nhìn mà thấy giận, bà ta cho rằng mình đúng thật đã mang của nợ từ dưới quê về nhà.

Mà quả thực là Nguyễn Khê về đây để đòi nợ, chứ không phải là để góp phần tạo dựng bầu không khí vui vẻ hòa thuận cho ngôi nhà này. Cô có việc mình cần làm, thời gian hai năm rưỡi không hề thư thả, cho nên cô chỉ có lòng dạ quan tâm bản thân mình và Nguyễn Khiết thôi.

Từ hạ sang thu, từ thu sang đông, mỗi ngày cô đều học.

Tâm trí của cô chỉ xoay quanh chuyện học hành, không để ý đến sớm hay tối, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc sắp hết mùa đông, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bắt đầu lên kế hoạch cho một chuyện - về quê ăn Tết.

Thực ra cũng chẳng cần phải lên kế hoạch gì cả, chỉ cần nói với Nguyễn Trường Phú một tiếng, đến lúc thì mua vé xe trở về là xong.

Bình Luận (0)
Comment