[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 233

Tất nhiên là Nguyễn Trường Phú không có thời gian để về quê, ông ta thường xuyên bận rộn đến mức ngay cả ngôi nhà này cũng không về, nếu không thì không thể nào có chuyện lâu như thế mà ông ta lại không về quê được. So với việc trông chờ vào Phùng Tú Anh sẽ dắt các cô về, thì không bằng các cô cầu trời khấn phật còn hơn, do đó Nguyễn Khê dự định là sẽ tự mình quay về.

Cô không phải là một cô gái mười sáu tuổi thật, cũng không phải thực sự là chưa từng đi xa nhà hay chưa từng nhìn thấy thế thái nhân tình, cô đã từng đi rất nhiều nơi từ trời nam đến đất bắc, cô hoàn toàn có khả năng dắt theo Nguyễn Khiết ngồi xe lửa về núi Phụng Minh.

Để không khiến chuyện này có vẻ quá đột ngột, cô đã tính toán thời gian, trước đó một vài ngày thì nói với Nguyễn Trường Phú chuyện này.

Để không làm lỡ thời gian khác của Nguyễn Trường Phú, cô bèn nhắc chuyện này với ông ta ở trên bàn ăn, ngay lúc bầu không khí đang tốt cô nói với ông ta: “Sắp đến Tết rồi, con với Tiểu Khiết rất nhớ ông bà nội, cho nên chúng con định là sẽ về quê ăn Tết.”

Nguyễn Trường Phú nghe thấy câu nói này thì vô thức khựng lại, chỉ hỏi: “Xa như thế thì về thế nào được?”

Nguyễn Khê đã sớm có chuẩn bị, cô trả lời với vẻ đương nhiên: “Đi xe lửa về.”

Nguyễn Trường Phú giải thích: “Vấn đề ở đây không phải là đi xe lửa hay đi máy bay, mà là không có ai dắt các con về được, ba không có thời gian rỗi, mà cho dù có về đi nữa thì cũng chỉ ở lại được một hai ngày, đi về phải mất thời gian nửa tháng. Mẹ con thì không được tích sự gì, bước ra đường là lạc mất phương hướng không biết đông tây nam bắc, bà ta không dẫn các con về được.”

Nguyễn Khê nhìn ông ta chớp chớp mắt: “Thế lúc nhận được thư, lần đầu tiên đi đến quân khu tìm bác, sao bà ta lại đi được?”

Nguyễn Trường Phú đáp: “Thì dĩ nhiên là vừa đi vừa hỏi đường người ta, lúc đó còn suýt chút lạc đường mất rồi đấy, cũng từ sau lần ấy, bà ta không dám đi đâu xa một mình nữa, bắt buộc phải ba dẫn đi mới được, con đang nghi ngờ gì thế?”

Nguyễn Khê cười lắc đầu: “Không có gì, con có thể tự quay về được.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô: “Đến bà ta cũng chỉ đi từ trong núi về đây được một lần, con còn nhỏ quá, con làm không được đâu.”

Nguyễn Khê đáp: “Sao lại không được chứ? Con biết chữ, con cũng đã xem và nhớ hết những tấm biển chỉ đường và biểu tượng của sân ga xe lửa rồi, con biết hết chúng có ý nghĩa là gì, biết cách đi và cách về. Hơn nữa trên đường đi cũng không cần đổi chuyến xe khác, từ đây đi xe lửa thẳng một mạch đến trong huyện, sau đó lại đi xe lửa trong huyện đến công xã nhân dân, thế là con có thể tìm về nhà được rồi.”

Nguyễn Trường Phú thấy cô nói rất rành mạch trôi chảy bèn nhìn cô với cặp mắt khác. Dù sao thì năm đó khi ông ta đi khỏi núi đến chỗ bộ đội làm lính thì mù tịt chẳng khác gì một đứa ngáo ộp, ngu nga ngu ngơ chẳng biết gì cả.

Nhưng ông ta vẫn không yên tâm: “Lỡ đi lạc thì làm sao?”

Nguyễn Khê lại nói: “Nếu thật sự đi lạc thế thì con sẽ tìm đến đội tuần tra hoặc là đồn công an, bác cho con số điện thoại văn phòng của bác đi, chỉ cần báo tên của bác và có thêm số điện thoại của bác nữa, thì chắc chắn sẽ có người đưa con đến khu nhà.”

Nguyễn Trường Phú nghe cô nói một mạch, ông ta cảm thấy cô có tư duy vô cùng rõ ràng và mạch lạc, khiến ông ta không thể nói thêm gì nữa. Nhằm để quản lý việc di chuyển của người dân, quả thực có rất nhiều đội nhóm tuần tra ở các nơi, chuyên làm việc như đưa mọi người về nhà.

Đương nhiên, những người được đội tuần tra đưa về đó đều là những người không có thư giới thiệu mà lén trốn ra ngoài.

Ngoài đội tuần tra ra, thì đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát cũng có thể.

Chốc lát sau, ông ta nhìn Nguyễn Khê và nói một câu: “Không ngờ con hiểu biết nhiều thế đấy, là ba xem thường con rồi. Với đầu óc này của con, thực sự là muốn đi lạc cũng không lạc được, không ngốc tí nào.”

Nguyễn Khê đáp: “Con đã ở thành phố được hơn nửa năm rồi, nếu đến những thứ này mà cũng không biết, vậy không phải uổng công ở đây à?”

Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Nhưng mà ba vẫn phải nghĩ lại đã.”

Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh đột nhiên chen mặt vào cười nói: “Ba, vậy ba cũng tính con vào trong đó rồi nghĩ luôn nhé, con đã muốn về thăm quê lâu lắm rồi, lần trước ba sống c.h.ế.t cũng không chịu cho con đi, đi học cái quỷ gì không biết…”

DTV

Trông thấy sắc mặt của Nguyễn Trường Phú trở nên xấu đi, cậu bé vội đổi giọng: “Thêm mấy ngày nữa là con được nghỉ đông rồi, lần này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành, ba cho con đi cùng với chị cả đi, tốt nhất là ba cho con thêm một khẩu s.ú.n.g lục, con đảm bảo sẽ đưa chị an toàn về đến nhà!”
Bình Luận (0)
Comment