Nguyễn Trường Phú không kìm được trợn mắt với cậu bé: “Con lại góp vui gì nữa đây?”
Sau đó Nguyễn Hồng Quân còn chưa nói gì, Nguyễn Thu Nguyệt lại lên tiếng: “Ba, con cũng muốn đi nữa, con muốn biết ông bà nội trông như thế nào, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh của núi Phụng Minh, chị cả bảo rằng núi Phụng Minh rất là đẹp.”
Nguyễn Hồng Quân cần gấp có thêm người viện trợ, thế là cậu bé vội dùng tay len lén chạm vào Diệp Phàm.
Diệp Phàm đành phải hắng hắng giọng rồi nói theo: “Vậy con cũng muốn đi, con cũng muốn về thăm ông bà nội, từ đó đến giờ con chưa từng được gặp họ, chắc chắn là họ cũng rất muốn nhìn thấy tụi con.”
Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm: “Mấy đứa đừng gây thêm chuyện nữa, phải ngồi xe lửa tận hai ngày rưỡi, đến huyện rồi đi lên trấn còn chưa hết, phải đi thêm hai ngày đường từ trấn vào trong núi nữa, mấy đứa chịu nổi à?”
Nguyễn Hồng Quân vỗ mấy cái vào n.g.ự.c mình: “Ông đây đã luyện thành một thân cơ bắp, chưa từng biết sợ hãi với những chuyến huấn luyện dã ngoại trong quân đội, con có thể hoàn thành nó rất tốt, cho nên việc đi đường một hai ngày với con chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!”
Phùng Tú Anh: “Con chưa từng đi, con không hề biết nó như thế nào.”
Hiếm khi Nguyễn Trường Phú không trừng mắt với Nguyễn Hồng Quân, nhưng ông ta cũng không tiếp lời cậu bé, chốc lát chợt nhìn Nguyễn Thu Dương và hỏi: “Con đi không?”
Nguyễn Thu Dương nghe thế thì vội co người lại một chút: “Có đánh c.h.ế.t con cũng không đi đâu.”
Nguyễn Trường Phú lại hỏi Diệp Thu Văn: “Thu Văn, con thì sao?”
Diệp Thu Văn trả lời với vẻ khéo léo và ân cần: “Con ở nhà đón Tết với ba mẹ.”
Nguyễn Trường Phú lại nghĩ thêm một hồi, ông ta nhìn sang Nguyễn Khê và nói: “Hồng Quân, Thu Nguyệt và Tiểu Phàm đi theo con về được không?”
Nguyễn Khê nhìn sang Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, chúng đều là những đứa trẻ vâng lời dễ coi sóc, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không giống với Nguyễn Hồng Binh cần có người cõng đi, thế là cô bèn gật đầu với Nguyễn Trường Phú đáp rằng: “Được.”
Nguyễn Trường Phú gật đầu nói: “Được, giỏi lắm, có bản lĩnh đấy.”
Lát sau ông ta lại nói: “Ba cũng muốn về quê thăm ông bà nội của mấy đứa, nhưng mà bận rộn quá không dứt ra được nên hết cách. Nếu mấy đứa đều muốn về, vậy thì ba cho phép đấy, giúp ba về đấy coi sóc ông bà nội của mấy đứa cho chu đáo.”
Nguyễn Hồng Quân nghe ông ta nói thế thì rất chi là phấn khích, cậu bé đập mạnh bàn một phát rồi đứng phắt dậy: “Hú hú! Yeah!”
Đợi cho cậu bé qua cơn phấn khích, Nguyễn Trường Phú lại bảo: “Đứa nào cũng không còn nhỏ nữa, quả thực là phải cho tụi nó ra ngoài đi đây đi đó rèn luyện, nếu không thì lại thiếu bản lĩnh ngoài thực tế, nhất là hai đứa Hồng Quân với Tiểu Phàm đấy, đến lúc phải học cách cáng đáng rồi.”
Nguyễn Hồng Quân vẫn đang phấn khích, cậu bé vỗ vào bắp tay mình: “Chuyện gì ông đây cũng cáng đáng được hết!”
Nguyễn Trường Phú không để ý đến cậu bé nữa, ông ta nhìn Nguyễn Khê và nói: “Tiểu Khê, ăn cơm xong ba sẽ ghi số điện thoại phòng làm việc của ba cho con, con giữ trên người cho cẩn thận, tốt nhất là nhớ kĩ trong đầu. Ba sẽ chuẩn bị đầy đủ vé xe lửa cho mấy đứa, rồi bên huyện thành ba cũng sẽ liên hệ một chiếc xe cho, bảo tài xế chờ mấy đứa ở sân ga xe lửa, đến lúc đó sẽ đưa tụi về thẳng công xã nhân dân từ sân ga luôn. Đến công xã nhân dân rồi thì ba bó tay, mấy đứa phải tự đi vào trong núi đấy.”
Nguyễn Khê nghe xong bèn gật đầu: “Như vậy là được rồi.”
Nguyễn Trường Phú nhìn sang Phùng Tú Anh: “Mấy ngày tiếp theo em may hết đồ mới cho mấy đứa nhỏ đi, để tụi nhỏ mặc đồ mới về quê đón Tết. Sau đó đến cửa hàng mua ít đồ để mấy đứa mang về cho ông bà nội tụi nhỏ, đừng có mua món gì nặng nề, đi đường khó xách lắm. Đừng có từ sáng đến tối cứ lơ mơ cẩu thả, đầu óc cứ như úng nước ấy, cái gì cũng không nghĩ tới.”
Nguyễn Khê rũ mắt, trên môi cô là một nụ cười rất nhạt nhòa - gì mà nghĩ tới hay không nghĩ tới chứ, chỉ cần để tâm thì sẽ không có chuyện không nghĩ tới. Còn nếu không để tâm thì cho dù có nghĩ tới đi nữa thì cũng có thể phớt lờ đi.
DTV
Với những chuyện mà Nguyễn Trường Phú dặn dò thì Phùng Tú Anh vẫn sẽ ghi nhớ thật kỹ và làm ổn thỏa mọi việc, bà ta cũng không muốn nói điều gì khác, bảo sao thì bà ta làm vậy, thế là bà ta bèn gật đầu trả lời: “Em biết rồi.”
Nguyễn Trường Phú tiếp tục căn dặn: “Chừng nào đi thì lấy đủ tiền và phiếu mua đồ ăn cho tụi nhỏ, đưa cho Tiểu Khê giữ, đừng quên đấy. Trời đang lạnh như thế, không thể cứ ăn lương khô suốt đường đi được, chí ít cũng phải ăn thứ gì đó âm ấm.”
Phùng Tú Anh vẫn không có ý kiến gì mà chỉ gật đầu: “Nhớ rồi.”