[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 240

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dẫn đường đi ở đằng trước, Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt yên tâm theo sau. Ba đứa con gái tay kéo tay nhau giúp đỡ qua lại, hai đứa con trai thì cầm thêm nhiều đồ hơn để chia sẻ một phần gánh nặng, lúc đang đi còn có thể chạy tới chỗ khác dạo một vòng nữa.

Quả thực là Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm có thể lực rất tốt, nhưng Nguyễn Thu Nguyệt thì không, mặc dù cô bé không xách bất cứ thứ gì nhưng vẫn phải nghỉ chân thường xuyên. Hơn nữa cô bé chưa từng phải chịu cực khổ thế này, đường núi rất khó đi, bàn chân cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng ý chí của cô bé lại kiên cường vượt xa người khác, cho dù bàn chân có bị cọ xát đến rách da nhưng vẫn không hó hé một tiếng.

Cả năm người kiên trì đến cửa thôn Phụng Minh, lúc đến nơi thì đã là tối ngày hôm sau.

Trong màn đêm yên tĩnh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trông thấy Nguyễn Chí Cao đang đứng bên chuồng gà rải thức ăn.

Hai người như ngầm hiểu ý đối phương, còn chưa đi đến trước mặt ông ấy đã đồng thanh lên tiếng hô rằng: “Ông nội!”

Nguyễn Chí Cao nghe thấy tiếng gọi thì lập tức quay đầu lại, ông ấy nheo mắt nhìn một hồi mới lên tiếng: “Là… Tiểu Khê và Tiểu Khiết đấy à?”

Nghe thấy câu nói này, Lưu Hạnh Hoa đang chiên cơm trong bếp cũng vội chạy ra ngay lập tức.

Trông thấy Lưu Hạnh Hoa bước ra, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lại vẫy tay kêu lên: “Bà nội!”

Nhìn bóng người ấy và nghe tiếng gọi ấy, trong nháy mắt Lưu Hạnh Hoa trở nên rất kích động, bà ấy nói bằng giọng hơi run run: “Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Khê với Tiểu Khiết trở về rồi!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dẫn đầu chạy đi, hai cô chạy đến trước mặt của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê hơi thở dốc và nói với vẻ phấn khởi: “Tụi con trở về rồi! Về đây đón năm mới với ông bà! Không chỉ có tụi con, còn có thêm ba đứa nhỏ nữa!”

DTV

Nói rồi cô quay đầu lại nhìn, trông thấy Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đang kéo Nguyễn Thu Nguyệt từ từ đi tới đây.

Lưu Hạnh Hoa nhìn ba thân hình nhỏ nhắn phía sau, bà ấy hỏi: “Chúng là ai đấy?”

Trong lúc Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đi tới gần, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý ló đầu ra từ quán ăn phía đối diện. Khi nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, Tôn Tiểu Tuệ bèn lên tiếng: “Mấy con nhóc c.h.ế.t tiệt về rồi kìa, không ngờ còn chịu về đấy!”

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa nghe thấy động tĩnh thì cũng bước ra khỏi nhà chính và đứng ở trước cửa.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không quan tâm bốn người nhà họ, tất nhiên là hai cô cũng sẽ không qua đó chào hỏi, cứ xem như là họ không tồn tại. Đợi đến lúc Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt lại gần, Nguyễn Khê bèn ngoắc tay và nói: “Lẹ lên! Gọi ông nội bà nội đi nào!”

Nguyễn Hồng Quân hề thấy lạ lẫm với ai, cậu bé dứt khoát buông tay của Nguyễn Thu Nguyệt ra, sau đó dùng một tay thực hiện kiểu chào quân đội, cậu bé đứng thẳng lưng nghiêm chào Nguyễn Chí Cao, cậu bé chào hỏi Nguyễn Chí Cao rằng: “Chào ông nội! Con là Nguyễn Hồng Quân!



Chào Nguyễn Chí Cao xong cậu bé lại nghiêm chào với Lưu Hạnh Hoa: “Chào bà nội! Con là Nguyễn Hồng Quân!”

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm đều cảm thấy trông cậu bé rất ngốc nghếch, hai người bèn cười thật thà và cất tiếng chào.

“Thưa ông nội bà nội, con là đứa thứ ba trong nhà, con tên Diệp Phàm.”

“Chào ông nội bà nội, con là Thu Nguyệt, con là đứa thứ sáu.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa gặp mặt ba đứa cháu nội này, cho nên trong lúc nhất thời hai người không biết làm thế nào. Cái chính là bởi vì quá bất ngờ, trong lòng vừa thấy mừng vui vừa thấy xúc động, còn có một chút cảm giác mất tự nhiên không rõ vì sao.

Trông thấy hai người họ sững sờ, Nguyễn Khê bèn cười nói: “Ông nội bà nội, chúng đều là cháu nội của ông bà đấy. Con đã từng nói cho hai người trong thư rồi, em ba Diệp Phàm, em năm Nguyễn Hồng Quân, em sáu Nguyễn Thu Nguyệt, ông bà nhớ lại xem.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nghe cô nói thế mới bừng tỉnh, hai người thôi không hoang mang nữa, vội lên tiếng gọi: “Mau mau mau, đừng đứng hết ở đây như thế, đi quãng đường xa như vậy đến đây chắc chắn là mệt dữ lắm rồi, mau vào nhà ngồi nghỉ một lát nào.”

Sau đó mọi người còn chưa bước vào nhà đã chợt nghe thấy một câu: “Úi chà, nhà có họ hàng ghé thăm à?”

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều dừng chân lại quay đầu nhìn, thì ra là Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đã về.

Nguyễn Trường Sinh nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trong nhóm người thì vội gạt nhẹ Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt ra, anh ấy đi thẳng đến trước mặt của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, phấn nhướng mày và nói với vẻ phấn khởi: “Úi chà chà! Hai đứa cháu gái lớn của chú về rồi này!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nở nụ cười: “Chú năm.”

Xong hai người lại nhìn Tiền Xuyến gọi một tiếng: “Thím năm.”
Bình Luận (0)
Comment