Hành lí của Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt là do các cô tự thu xếp, hôm sau từ sáng sớm các cô đã thức dậy rửa mặt đánh răng, xong xuôi thì xách hành lí xuống tầng, sau khi ăn bữa sáng với Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm thì các cô ra cửa lên chiếc xe Jeep được Nguyễn Trường Phú sắp xếp để đưa đến sân ga xe lửa.
Tất cả mọi người trong nhà đều đi ra cổng chính, Nguyễn Trường Phú đứng ngoài cửa dặn dò Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân: “Hai đứa con là đàn ông con trai, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, trên đường đi nhớ phải chăm sóc cho Tiểu Khê, Tiểu Khiết với Thu Nguyệt, chăm sóc thật tốt cho mấy chị em gái biết chưa?”
Nguyễn Hồng Quân rất thích nghe câu này, cậu bé đặt hành lí xuống rồi soạt một phát khép chân lại thực hiện kiểu chào quân đội, đáp với vẻ vô cùng mạnh mẽ hăng hái: “Thủ trưởng! Ngài cứ yên tâm! Con và Diệp Phàm chắc chắn sẽ đưa họ an toàn về đến nhà, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Nguyễn Trường Phú thấy cậu bé như vậy liền muốn trừng cậu bé, ông ta mắng: “Cút!”
Kết quả Nguyễn Hồng Quân lại đáp một tiếng: “Rõ! Thủ trưởng!”
Nói dứt lời cậu bé liền xách hành lí lên rồi chạy qua chỗ xe, sau khi chất hành lí của mình xong liền quay lại xách hành lí cho Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt.
Phùng Tú Anh vẫn cảm thấy lo lắng không yên, bà ta chỉ nói với Diệp Phàm: “Tiểu Phàm, nhất định phải trông chừng Hồng Quân nhé.”
Đương nhiên Diệp Phàm gật đầu dạ vâng: “Mẹ cứ yên tâm.”
Sau khi chất hành lí lên xe xong, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm lục tục leo lên xe ngồi, sau khi tài xế khởi động xe bèn tùy ý vẫy tay vài cái với mấy người trong nhà qua ô cửa xe.
Đến khi ra khỏi cổng khu nhà, trông Nguyễn Hồng Quân có vẻ vô cùng nhẹ nhõm thoải mái: “Ôi chao, cuối cùng cũng đi khỏi rồi, lỗ tai nhẹ hơn hẳn.”
Nghe thấy câu này, Nguyễn Khê quay đầu nhìn ra sau, cười nói: “Nếu lúc vào đến núi gặp mặt ông bà nội mà em còn có thể thư thái như bây giờ, chị sẽ phục em.”
Nguyễn Hồng Quân lập tức phấn chấn ngồi thẳng lưng dậy: “Chị cả, chị đừng có khinh thường em nhé.”
Nguyễn Khê không dám khinh thường cậu bé, cô nắm tay thành nắm đ.ấ.m giơ lên với cậu bé: “Hành trình của chúng ta chính thức bắt đầu, cố lên!”
Nguyễn Hồng Quân lại càng phấn chấn hơn, cậu bé siết chặt nắm đ.ấ.m hét lên một tiếng: “Cố lên!!!”
Giọng của cậu bé rất lớn, khiến cho tất cả mọi người trên xe đều giật mình một phen, ngay cả tài xế cũng hết hồn.
DTV
Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm đứa ngồi bên trái đứa ngồi bên phải của cậu bé, sau khi qua cơn giật mình thì âm thầm trợn mắt.
Tên ngốc.
Con đường lùi dần về phía sau dưới con xe Jeep đang lăn bánh, con đường kế tiếp phải đi còn rất dài. Năm người không mang theo quá nhiều đồ đạc, đến sân ga rồi lên xe lửa, dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Khê mọi người mang gửi hành lí và ngồi vào vị trí ghế của mình, bắt đầu một cuộc hành trình dài đằng đẵng.
Nguyễn Khê thấy rất khó chịu khi ngồi xe lửa nên không hay nói chuyện, trái ngược với Nguyễn Hồng Quân cứ líu la líu lo nói không ngớt lời.
Trên đường đi ngoài tán dóc thì thời gian còn lại đều dùng để ngắm cảnh bên ngoài ô cửa xe. Có nơi thì hoang vu hẻo lánh, có nơi lại được phủ một mảnh tuyết trắng xóa, đôi khi còn có một gian nhà nhỏ đang nhả ống khói trên nền tuyết trắng.
Mới đầu Nguyễn Hồng Quân còn rất phấn khích, nhưng sau khi xe đi được tròn một ngày trời, cậu bé cũng bắt đầu thấm mệt. Nhưng sức lực của cậu bé hồi phục rất nhanh, chỉ cần dựa vào xe đánh một giấc là lại tràn trề tinh thần hoạt bát trở lại ngay.
Cậu bé như thế cũng hay, có thể làm vực dậy tinh thần của cả nhóm.
Kết thúc chuyến hành trình ngồi xe lửa hai ngày rưỡi, những người khác ít nhiều gì đều thấy hơi mệt, duy chỉ có một mình Nguyễn Hồng Quân sau khi xuống xe bước vào sảnh của sân ga vẫn còn sung sức mà giãn gân giãn cốt. Sau khi co giãn người xong cậu bé nói với vẻ thoải mái: “Đi xa nhà cũng chỉ có thế thôi, có gì khó khăn đâu chứ, vậy mà cứ nói như đáng sợ lắm ấy, em còn tưởng đâu là trên đường đi sẽ gặp phải hổ cơ.”
Nguyễn Khê nhìn cậu bé mỉm cười: “Đi nào, đi tới công xã nhân dân.”
Nguyễn Hồng Quân trong nháy mắt lại tràn trề tinh thần, cậu bé bước một bước dài bày ra tư thế xung phong: “Tiến lên!”
Khi ra bên ngoài sân ga thì có một chiếc xe Jeep do Nguyễn Trường Phú sắp xếp đang ở đó chờ họ. Họ xách luôn hành lí lên xe, đi về công xã nhân dân Thiên Phụng bằng con xe Jeep. Sau khi đến công xã thì không vội đi tiếp mà lấp đầy bụng trước, sau đó nghỉ lại một tối ở nhà khách.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm lấy lại tinh thần, họ lại xuất phát đi lên núi Phụng Minh.