[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 238

Phùng Tú Anh và Nguyễn Khê hệt như ngược từ trường, chỉ cần hai người đối mặt với nhau thì khoảng cách giữa họ trở nên rất rõ rệt. Trên gương mặt hai người đều không có sắc thái tình cảm gì, mà đều trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền, giống như là có thù với nhau vậy.

Chung sống với nhau đến nay đã được hơn nửa năm, nhưng tình cảm mẹ con giữa hai người không có chút tiến triển nào, ngược lại mối quan hệ giữa hai người xa cách hay thậm chí còn tệ hơn so với lần đầu tiên gặp mặt. Hồi đó suy cho cùng thì chưa thân quen, không có chung sống với nhau ngày nào, cho nên Phùng Tú Anh vẫn còn cảm thấy áy náy rất nhiều với Nguyễn Khê, mà thái độ của Nguyễn Khê đối với bà ta phần nhiều là xa cách và khách sáo, nhưng sau khi ở chung với nhau và hiểu biết nhau rồi thì tất cả những thứ này đều biến mất sạch sẽ.

DTV

Không vì nguyên nhân gì khác, mà chính là bởi vì sự áy náy của Phùng Tú Anh đối với Nguyễn Khê quá ít ỏi, ít đến nỗi bà ta quên mất mua sắm đồ đạc cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết khi hai cô vừa mới đến, ít đến nỗi bà ta cho rằng chỉ cần đón Nguyễn Khê về đây rồi chăm sóc qua loa cho xong là xem như đã bù đắp cho cô rồi.

Nhưng tiếc là Nguyễn Khê lại không phải là người có thể đối phó qua loa, và cô càng không chấp nhận những người chỉ biết qua loa lấy lệ.

Thế là những việc như thế cứ ngày một chất chồng, Nguyễn Khê đã nhìn thấu thứ tình cảm giả tạo của bà ta, đồng thời dứt khoát xé xuống chiếc mặt nạ đó, không giữ cho bà ta chút thể diện nào cả, nhưng Phùng Tú Anh lại là người sợ rắc rối và ưa sĩ diện, nên tất nhiên sẽ ghét bỏ Nguyễn Khê vì cô lắm chuyện phải lo, tính tình nóng nảy lại thích làm khổ người khác, bà ta cho rằng cô đến đây để đòi nợ, thế là bà ta càng ngày càng không ưa cô, thậm chí thấy cô phiền phức, kết quả là hai người dần dần thấy không vừa mắt đối phương.

Chiếc mặt nạ giả tạo đã bị xé xuống từ lâu nên dĩ nhiên không cần phải giả vờ khách sáo với nhau làm gì nữa.

Phùng Tú Anh đưa tiền và phiếu mua thức ăn cho Nguyễn Khê, bà ta mở miệng nói: “Nếu con đã dẫn tụi nhỏ đi, thứ khác mẹ mặc kệ, nhưng con phải săn sóc đàng hoàng cho Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm, hai đứa nó chưa từng đi tới nơi xa như thế, mà cũng chưa từng chịu khổ kiểu đó.”

Nguyễn Khê chán chẳng muốn quan tâm đến bà ta, cô cầm lấy tiền và phiếu mua thức ăn trong tay rồi đếm thử.

Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng có càm ràm nữa, con với Diệp Phàm không cần ai chăm sóc đâu.”

Nói dứt lời cậu bé nhìn sang Nguyễn Khê đang ngồi đếm tiền: “Chị cả cứ yên tâm đi nhé, chị không cần phải chăm sóc em với Diệp Phàm đâu, bọn em là đàn ông con trai, có thể chăm sóc lại cho chị, chị họ với cả em sáu nữa, có việc gì chị cứ giao cho chúng em nhé.”

Phùng Tú Anh nhìn cậu bé nói: “Mấy đứa mới bao lớn? Làm được chuyện gì hả?”

Đã có bài học trước đó nên Phùng Tú Anh không dám qua loa lấy lệ với Nguyễn Khê nữa, kẻo cô lại gây chuyện vô lí, cho nên tiền và phiếu mua hàng bà ta đều đưa đủ cả. Nguyễn Khê đếm xong thì bỏ ngay vào túi rồi nói với bà ta: “Chắc là có thể xách hành lí được nhỉ?”

Phùng Tú Anh nghe thế thì tức tối, tự biết là mình không đấu võ mồm lại cô, bà ta bèn nói với Nguyễn Hồng Quân: “Nghe chưa, chị dẫn mấy đứa đi theo là để mấy đứa xách hành lí đó, vậy mà mấy đứa còn khăng khăng đòi đi cho bằng được, nói thế nào cũng không chịu nghe.”

“Bà cứ ở đấy khích bác ly gián đi.”

Nguyễn Khê nói với bà ta câu này xong liền bỏ đi.

Nguyễn Hồng Quân lại bắt đầu cảm thấy phiền, bèn mở miệng nói Phùng Tú Anh: “Vốn dĩ là chuyện vui, ba cũng đã thoải mái cho phép rồi, bảo tụi con ra ngoài học tập rèn luyện, trở về thăm hỏi đàng hoàng ông bà nội, để cho ông bà nội có được một cái Tết vui vẻ nhiều niềm vui, thế mà mẹ ngày nào cũng càm ràm càm ràm. Nếu như chị cả bị mẹ làm cho tức giận rồi không muốn dắt tụi con về nữa, con sẽ trách mẹ cả đấy!”

Phùng Tú Anh cảm thấy rất tủi thân: “Mẹ càm ràm là vì ai hả?”

Nguyễn Hồng Quân nằm trên giường, cậu bé không nói thêm gì nữa, vớ lấy chiếc gối úp lên mặt.

Diệp Phàm ra mặt làm người giảng hoà, cậu ấy an ủi Phùng Tú Anh: “Mẹ, con sẽ chăm sóc cho Nguyễn Hồng Quân mà, mẹ cứ yên tâm.”

Nguyễn Hồng Quân lại giở chứng, cậu bé đập chiếc gối qua bên cạnh: “Con không cần ai chăm sóc!”

Sắc mặt của Phùng Tú Anh rất khó coi, bà ta không nói thêm lời nào nữa, trong lòng nín nhịn đến ấm ức, bà ta đứng dậy mở cửa rồi đi ra ngoài. Bà ta trở về phòng mình ngồi bên giường lau nước mắt. Đứa con trai mình nuôi lớn cũng như thế, bà ra thấy bản thân mình mang số khổ.
Bình Luận (0)
Comment