Nhưng khi anh ấy không cười nói ra câu đó, những người bên cạnh lại bật cười.
Nguyễn Trường Sinh gồng một hồi thì không gồng nổi nữa, anh ấy cũng bật cười theo.
Cười một hồi, Lưu Hạnh Hoa lau nước mắt trên khóe mắt và nói: “Thôi đừng đùa nữa đừng đùa nữa, vừa đúng lúc cơm cũng đã nấu chín, đi ăn cơm trước đi, mấy đứa nhỏ chắc đã mệt lắm rồi, ăn uống xong thì đi nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì thì để sáng mai thức dậy từ từ nói.”
Nhưng bà ấy thực sự rất thích bầu không khí này, đã lâu rồi trong nhà không được rôm rả như vậy.
Không có trẻ con náo động, chung quy vẫn thấy thiếu chút niềm vui.
Nguyễn Khê đứng lên đi xới cơm với Lưu Hạnh Hoa, cô hỏi bà ấy rằng: “Cô ba đâu rồi bà?”
Lưu Hạnh Hoa bước tới bên bếp lò lấy chén bát: “Cháu quên rồi à, bây giờ là lúc nào, nó đang bận rộn đấy.”
Nguyễn Khê lập tức nhớ ra, thêm hai ngày nữa là tới đêm giao thừa, vào trước Tết thì đây là lúc mà Nguyễn Thúy Chi bận rộn nhất. Hễ bận rộn là rất lâu không về nhà, cô ấy phải bôn ba ở ngoài đường mãi.
Lưu Hạnh Hoa mở nắp nồi và xới cơm lên, Nguyễn Khê bưng chén bát ra để lên bàn, những người còn lại như ngầm hiểu, ai nấy cũng bước đến giúp bưng bát, mỗi người một chiếc không có ai khách sáo giành bưng nhiều hơn.
Sau khi bưng lên hết thì mọi người ngồi vào bàn, vừa ăn vừa tán dóc, bầu không khí hòa hợp đến khó tin, không hề có chút gì xa lạ với nhau.
Bên Nguyễn Chí Cao hỏi bên Nguyễn Hồng Quân rất nhiều chuyện trong thành phố, trái lại bên Nguyễn Hồng Quân lại hỏi rất nhiều chuyện ở dưới quê.
Về những câu chuyện dưới quê, Nguyễn Hồng Quân thích nghe nhất là chuyện hồi xưa thời còn niên thiếu của Nguyễn Trường Sinh, cậu bé nghe mà mắt sáng rực lên và thực sự cảm thấy vô cùng hâm mộ anh ấy, thậm chí cậu bé còn tức mình tại sao lại không được sinh ra ở dưới quê, không được làm mưa làm gió cùng với Nguyễn Trường Sinh ở núi Phụng Minh!
Đó là nỗi hối tiếc rất lớn trong lòng cậu bé!
Nghe kể chuyện đến lúc ăn cơm xong chuẩn bị đi ngủ, cậu bé vẫn dính lấy Nguyễn Trường Sinh và hỏi anh ấy: “Chú năm, con ngủ chung với chú được không?”
Nguyễn Trường Sinh mỉm cười với cậu bé: “Hay là con hỏi thím năm của con đi?”
Nguyễn Hồng Quân vừa định mở miệng hỏi thì đã bị Diệp Phàm đi tới đạp một phát rồi kéo đi.
Diệp Phàm nói: “Thím năm, thím đừng để ý tới thằng bé.”
Nó chính là một đứa ngốc.
Bởi vì trong nhà không có chỗ ngủ nên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm phải đến tiệm may ngủ. Nguyễn Thúy Chi không có ở tiệm may, thế là họ chia ra hai đứa con trai một phòng và ba đứa con gái một phòng.
Sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Khê thu xếp ổn thỏa cho Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm rồi quay lại phòng con gái.
Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đều rất mệt mỏi, chân cẳng đều tê nhức ê ẩm, lúc đến tiệm may hai cậu cứ mãi ngáp ngắn ngáp dài. Cho nên khi tới phòng vừa đặt lưng lên giường thì đã đắp chăn ngủ ngay lập tức.
Bên Nguyễn Khê các cô cũng rất mệt, nhưng Nguyễn Khê vẫn quan tâm đến vết thương ở chân của Nguyễn Thu Nguyệt.
Mới nãy khi tắm rửa cô mới nhìn thấy, bàn chân của Nguyễn Thu Nguyệt đã bị cọ xát đến mức nổi bọng máu. Trên đường đi Nguyễn Thu Nguyệt mãi vẫn không nói ra, nên dĩ nhiên bây giờ cũng không xem trọng nó, cô bé chỉ nói: “Chị cả, em không sao hết, chỉ cần cọ xát vài lần là quen ngay ấy mà.”
Nguyễn Khê nói cô bé: “Em chịu vất vả được thật nhỉ.”
Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Sau này đi làm lính thì những vất vả phải chịu còn nhiều hơn bây giờ lắm lắm.”
Nguyễn Khê đắp chăn cho cô bé: “Ngày mai chị sẽ dắt em đi khám bác sĩ thử xem sao, thoa tí thuốc để chóng lành.”
Nguyễn Thu Nguyệt không muốn gây phiền hà: “Không sao cả, khỏi đi chị.”
Ngay lúc này Nguyễn Khiết lại lên tiếng tiếp lời: “Đi đi, em không đi thì chị em cũng phải đi thôi.”
Nguyễn Thu Nguyệt hỏi với vẻ quan tâm: “Chân của chị cả cũng bị cọ rách à?”
Nguyễn Khê cười nói: “Không có, chị đi gặp một người bạn.”
Lúc này Nguyễn Thu Nguyệt liền hiểu ra: “À, vậy em đi cùng luôn.”
Quả thực quá mệt mỏi, nói xong chuyện này thì ba cô gái liền nhắm mắt ngủ hết.
Bởi vì đi đường tiêu tốn quá nhiều sức lực, cũng bởi vì hoàn cảnh xung quanh khiến người ta cảm thấy yên bình thư thả, thế là năm người nhóm Nguyễn Khê ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau mới thức dậy. Không cần ăn bữa sáng nữa, họ quay về nhà ăn luôn bữa trưa.
DTV
Đi trên đường về nhà, Nguyễn Thu Nguyệt ngáp một cái rồi hỏi Nguyễn Khê: “Cô ba là thợ may ở trên núi này à chị?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng thế, mỗi năm vào thời gian này cô ấy đều rất bận rộn.”
Nguyễn Thu Nguyệt lại hỏi: “Không phải chúng ta còn có chú hai thím hai à, sao tối qua không thấy họ nhỉ?”
Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng thì Diệp Phàm đã đáp: “Em không nhìn thấy à? Không phải ở căn nhà ngay bên cạnh đấy ư?”