Nói rồi cậu ấy nhìn sang Nguyễn Khê: “Họ tách ra ở riêng rồi đúng không chị?”
IQ của hai đứa nhỏ này rất khá, Nguyễn Khê lại gật đầu đáp: “Đúng vậy, họ ở ngay nhà bên cạnh ấy, ra riêng rồi.”
Nguyễn Hồng Quân không có hứng thú gì với chủ đề này, cậu bé chạy đi chạy lại trên con đường núi, và phóng tầm mắt ngắm nhìn phong cảnh trên núi. Mặc dù vào mùa đông trên núi không có núi xanh hay cây cối xanh um tùm, nhưng lại có thể nhìn thấy chóp núi được bao phủ bởi một màu tuyết trắng xóa, còn có một rừng cây tùng cây bách, thế nên trông nó vẫn vô cùng tráng lệ đẹp đẽ.
Bởi vì không cần phải vội vã lên đường nên tâm trạng khi nhìn ngắm phong cảnh lúc này rất khác, dĩ nhiên thứ nhìn thấy cũng sẽ không giống nhau.
Lúc họ về đến nhà thì đúng ngay giờ cơm trưa.
Do có thêm năm đứa trẻ vây quanh kêu ông nội bà nội nên trong chốc lát nhà cửa trở nên rất rộn ràng, gương mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lúc nào cũng đong đầy ý cười, khi thì gọi đứa này, khi lại gọi đứa kia.
Còn chưa đến Tết mà họ đã mang đồ chưng Tết ra cho năm người nhóm Nguyễn Khê ăn.
Nguyễn Hồng Quân vẫn đeo theo Nguyễn Trường Sinh, quả thực là anh ấy đi tới đâu thì cậu bé lại theo tới đó, cứ lẽo đẽo đi sau lưng anh ấy nói: “Chú năm, chú dạy con vài chiêu đi, để khi về con thể hiện cho bọn họ biết thế nào gọi là cao thủ thực thụ!”
Ăn xong cơm trưa, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không ở trong nhà lâu, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dắt Nguyễn Thu Nguyệt đi đến nhà treo khám chân.
Lúc đến nhà sabnf thì Lăng Hào lại không có nhà, Nguyễn Khê đành hỏi Châu Tuyết Vân: “Cậu ấy đi đâu rồi dì?”
Châu Tuyết Vân đưa thuốc bột đã được nghiền cho cô, sau đó nói với Nguyễn Khê: “Thằng bé lên dốc núi rồi.”
Nguyễn Khê tò mò: “Không phải là cuối năm không có lợn để thả sao dì?”
Châu Tuyết Vân nói: “Từ sau khi con đi, thằng bé lại không nói chuyện nữa, nó cũng không chơi với bất kì ai. Cho dù là có lợn hay không, trời lạnh hay trời nóng nó đều lên dốc núi ngồi đó, chỉ trừ những ngày mưa nó mới không đi.”
Nguyễn Khê nghe xong thì quay đầu nhìn Nguyễn Khiết: “Thế chị đi tìm cậu ấy nhé?”
Nguyễn Khiết gật đầu: “Chị đi đi, để em ở đây với Thu Nguyệt cho.”
Nguyễn Khê chào Châu Tuyết Vân một tiếng rồi đi ra khỏi nhà treo.
DTV
Cô đeo cặp sách chạy từng bước nhỏ đến chỗ cũ, từ xa xa cô đã nhìn thấy một mình Lăng Hào đang ngồi cô đơn trên tảng đá. Lúc đến gần hơn một chút thì phát hiện cậu đang thổi kèn melodica, cậu đang thổi một khúc nhạc buồn bã du dương khiến người ta muốn rơi nước mắt - Lương Chúc.
Nguyễn Khê đi đến sau lưng cậu, khi còn cách vài bước thì cô không tiến lên nữa mà chỉ yên lặng lắng nghe khúc nhạc, viền mắt cô không ngăn được nóng lên.
Lăng Hào lại ngồi đấy thổi thêm một lát nữa, sau đó cậu bất chợt cảm nhận được điều gì đó. Tiếng kèn harmonica bỗng ngưng bặt, cậu lập tức đứng phắt dậy quay ra sau thì phát hiện quả nhiên là Nguyễn Khê đứng ngay trước mặt cậu.
Hai người cứ đứng đó nhìn nhau vài giây, sau đó bỗng mỉm cười một cách ăn ý.
Nguyễn Khê bước đến bên cạnh Lăng Hào, cô ngồi lên phiến đá cười nói:
“Cậu có nhớ tôi không?”
Lăng Hào không ngại ngùng khó hiểu, cậu rất tự nhiên trả lời: “Có.”
Lúc ngồi xuống cậu còn nói thêm một câu: “Ngày nào tôi cũng nghĩ về chị.”
Nghĩ cô ấy đang làm gì trong thành phố, nghĩ liệu cô ấy còn trở về nữa không, lại nhớ về từng khoảnh khắc lúc nhỏ mà họ đã dành cho nhau.
Mặc dù giọng điệu của Lăng Hào không hề sến sẩm, cậu nói như thể việc này với việc ăn kẹo mỗi ngày rất giống nhau, sự chân thành này xuất phát từ nội tâm nhưng những lời này của cậu cũng đủ để người khác nhịn không được mà cong khóe miệng lên.
Nụ cười nơi khóe môi của Nguyễn Khê càng tươi hơn, cô vội vàng cúi đầu, đưa tay mở cặp sách rồi lấy ra hai thanh sô-cô-la dài bằng lòng bàn tay đưa cho Lăng Hào, nói: “Tôi đã đích thân đến cửa hàng mua nó và cố ý mang đến đây cho cậu đấy.”
Ở trên núi cũng không phải thiếu mấy cái này nhưng lại khá đắt đỏ. Trong thành phố thường xuyên ăn nó nên cũng không tình là xa xỉ. Tất nhiên Lăng Hào sẽ không từ chối tấm lòng của Nguyễn Khê mà cậu lại trả lại miếng còn lại cho Nguyễn Khê rồi nòi với cô: “Chúng ta ăn cùng nhau đi.”
Nguyễn khê mỉm cười, cô cũng không nói thêm mà trực tiếp bóc vỏ thanh sô-cô-la ra.
Hai người sánh vai nhau ngồi trên sườn núi ăn sô-cô-la vẫn như khi trước. Chỉ là sau hơn nửa năm, ít nhiều gì họ cũng có vài thay đổi. Dù sao bây giờ họ cũng đang trong độ tuổi trưởng thành.
Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào và nói: “Cậu đã thay đổi rất nhiều, bây giờ trông cậu thật cao.”
Lăng Hào cũng nhìn Nguyễn Khê rồi nói: “Chị cũng vậy.”
Nguyễn Khê ngồi thẳng lưng, cô hơi nâng cằm lên để cậu nhìn kỹ hơn, sau đó hỏi: “Vậy cậu nói xem, tôi đã thay đổi như thế nào rồi?”