[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 244

Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê cười, nghiêm nhìn cô một lúc rồi nói: “Chị càng trắng ra này, còn càng ngày càng trở nên xinh đẹp nữa.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê rất vui mừng, cô cắn một miếng sô-cô-la và nói: “Tôi đã ở trong thành phố này nửa năm rồi đấy. Ngày nào tôi và Tiểu Khiết cũng ở trong nhà mà không thể ra ngoài được, ngột ngạt muốn chết. Đúng là có trắng, tôi cũng không ngờ lại trắng lên nhiều như vậy.”

Ý cười trong mắt Lăng Hào gấp đôi ý cười trong mắt cô: “Chị không đi học sao?”

DTV

Nguyễn Khê nói: “Có đi học cũng không hiểu được. Hôm đi hôm không, sau đó bọn tôi ở nhà tự học luôn.”

Mặc dù trong hơn nửa năm qua, họ vẫn gửi thư qua lại. Cả hai vẫn kể rất nhiều về chuyện của bản thân. Nguyễn Khê kể cho Lăng Hào nghe những chuyện trong thành phố nhưng những chuyện buồn thì cô không nói. Nhưng Lăng Hào lại không nói gì, Nguyễn Khê cũng biết cuộc sống ở nông thôn đơn điệu như thế nào.

Sau khi ăn xong sô-cô-la, Nguyễn Khê nhìn sang chiếc kèn harmonica cũ trên tảng đá, cô cầm nó lên rồi hỏi cậu: “Cậu còn biết chơi cái này nữa á?”

Vừa rồi Lương Trúc mà cậu vừa thổi thật sự rất bi thương.

Lăng Hào trả lời cô: “Cũng không tính là biết, chẳng qua chỉ thổi chơi chơi thôi. Cái này là của bố tôi.”

Nguyễn Khê vươn tay đưa chiếc kèn harmonica đến trước mặt mặt anh: “Vậy cậu thổi cho tôi nghe đi.”

Lăng Hào gật đầu, cậu nhận lấy cây harmonica, đưa nó lên miệng rồi thổi bài “Ca ngợi tình yêu” cho Nguyễn Khê nghe.

Nguyễn Khê nghe rất quen tai, sau đó cô ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, ngân nga theo giai điệu của cây kèn harmonica.

Giai điệu du dương trầm bổng trôi dần trên sườn núi rồi đáp xuống đỉnh núi cao được nhuộm trắng xóa.

Châu Tuyết Vân nghiền bột thuốc và bôi lên miệng vết thương giúp Nguyễn Thu Nguyệt. Sau đó bà ấy dùng băng vải băng bó đơn giản cho cô bé rồi dặn dò cô bé không được để miệng vết thương chạm vào nước.

Nguyễn Thu Nguyệt mang tất và giày vào, cô bé đứng dậy kiễng chân lên hai bước, quay người lại mỉm cười cảm ơn Châu Tuyết Vân

Nguyễn Khiến nhìn ra bên ngoài nhà sàn, cô đợi Nguyễn Khê một lúc rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy quay trở về.

Họ ngồi nói chuyện phiếm cùng với Châu Tuyết Vân, nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói chung là rất nhiều.

Sau khi ngồi được một lúc thì Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng cùng nhau trở về. Lúc bước vào nhà sàn, trên mặt hai người đều nở một nụ cười rạng rỡ.

Thấy ý cười trên mặt Lăng Hào, trong lòng Châu Tuyết Vân bất giác cảm thấy ấm áp và thoải mái. Nhưng bà không khỏi cảm thấy lo lắng, vì vậy chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên, nhìn cậu rồi hít một hơi thật sâu.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không ở lại nhà sàn. Chào hỏi Châu Tuyết Vân xong thì ba người và Lăng Hào cũng rời đi.

Lúc ra khỏi cửa thì họ tình cờ gặp Lăng Trí Viễn đi từ bên ngoài về, lại dừng lại lịch sự chào hỏi một phen.

Nhìn Nguyễn Khê đưa Lăng Hào đi xa, Lăng Trí Viễn mới bước lên cầu thang và vào trong nhà sàn.

Khi vào nhà, ông đã tự tay đi rót một cốc nước ấm, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn nói: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết đúng là hai đứa trẻ tốt. Lên thành phố đã sống rất tốt rồi, đường xá xa xôi như vậy, mà vẫn chạy về đón giao thừa với bà nội nó.”

Châu Tuyết Vân vẫn đứng thu dọn bàn thuốc và không trả lời ông.

Lăng Trí Viễn uống một ngụm nước ấm, ông thấy sắc mặt Châu Tuyết Vân không ổn lắm, bèn hỏi lại: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết về chơi, bà có thấy Hào Hào vui vẻ đến mức nào không, sao trông bà lại ủ rũ như vậy?”

Châu Tuyết Vân cất hộp thuốc đi, liếc ông một cái nói: “Không phải là tôi không vui mà là tôi đang hoảng sợ.”

Lăng Trí Viễn buông ly nước xuống, không nói tiếng nào.

Châu Tuyết Vân hít một hơi rồi ngồi xuống bàn nói: “Hào Hào từ nhỏ đã ít nói, thằng bé lại ngoan, hiểu chuyện, không thích nghịch ngợm hay gây chuyện gì. Mấy năm khi vừa đến núi Phượng Minh, tôi rất sợ, sợ quản lý nó quá mức, quá ép buộc khiến nó tự thu mình lại, khiến nó càng trở nên yên lặng hơn. Sau này lúc thằng bé kết bạn với Khê Khê, tôi nghĩ nó sẽ khá hơn. Nhưng ông cũng thấy rồi đấy, chỉ có trước mặt Khê Khê thằng bé mới giống một đứa trẻ bình thường thôi. Lúc Khê Khê không có ở đây, thằng bé trông không khác gì một khúc gỗ cả.”

Lăng Trí Viễn cũng hít một hơi thật sâu, tạm thời ông cũng không biết nên nói gì.

Châu Tuyết Vân yên lặng một lúc lại nói tiếp: “Cha của Khê Khê là cán bộ, bà của con bé tuổi tác cũng đã cao, sau này cũng không thể về quê nữa. Nhưng chắc chúng ta sẽ ở lại đây cả đời, Hào Hào sẽ thành thế nào đây?”

Vừa nói bà vừa rơi lệ hối hận: “Tất cả đều tại tôi, những năm đó tôi đã ép nó như thể nó là người tâm thần.”

Nghe vậy, Lăng Trí Viễn càng thêm tự trách: “Sao có thể trách bà được, muốn trách cũng phải trách tôi. Nếu không phải tại tôi thì hai mẹ con bà sẽ không phải ở đây sống một cuộc sống khó khó khăn như vậy, Hào Hào cũng sẽ không như thế này.”

Những điều rất khó nói, nói đi nói lại lại quay về điểm xuất phát.
Bình Luận (0)
Comment