[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 245

Năm đó Lăng Trí Viễn muốn ly hôn nhưng Châu Tuyết Vân không muốn. Vì vậy họ chỉ có thể đưa Lăng Hào cùng tới đây.

Như đang hối hận, bà sụt sịt: “Không nói nữa, không nói nữa.”

Sau đó, bà đứng dậy đi đến bên bếp lò: “Ngày mai là giao thừa rồi, ông giúp tôi hấp bánh bao đi.”

Lăng Hào theo Nguyễn Khê đi ra ngoài chơi, lại gặp Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm. Thật ra cậu không hứng thú lắm với việc kết thêm bạn mới, cũng không nói chuyện nhiều với Nguyễn Khiết trong một thời gian dài. Nhưng cậu cũng biết phép cư sử lịch sự tối thiểu.

Chỉ cần là cậu muốn, bình thường kết giao với bạn mới là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cậu không nói chuyện với người khác là vì cậu không muốn.

Này nửa này là nửa ngày thả lỏng nhất của cậu trong sáu tháng qua, cậu đã về nhà trước khi ăn tối. Ánh mắt của cậu còn đang tràn đầy ý cười, lúc gọi cha mẹ, giòn nói của cậu cũng rất nhẹ nhàng và thoải mái.

Thấy vậy, trong lòng Châu Tuyết Vân liền nghĩ - đừng nghĩ nhiều, ít nhất mấy ngày này thằng bé cũng sẽ vui vẻ.

Nguyễn Thúy Chi kết thúc một năm làm việc và trở về nhà vào chạng vạng tối.

Thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở về, cô ấy cũng rất vui mừng. Cô trực tiếp kéo hai cô gái đến trước mặt mình và ôm lấy họ.

Cô cười nói: “Đúng là ở thành phố có khác, hai đứa sinh đẹp hẳn lên.”

Nguyễn Khiết sờ mặt mình: “Trắng lên có phải không ạ?”

Nguyễn Thúy Chi cũng đưa tay lên nhéo mặt cô ấy, tiếp tục cười nói: “Đúng vậy, trắng hơn rồi. Nhất là Tiểu Khê, con bé trắng như bạch tuyết vậy. Hai đứa đều chỉ ở trong nhà không ra ngoài sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh trả lời: “Đúng vậy ạ, hai chị ấy ngày nào cũng trốn trong phòng không ra ngoài.”

Nghe giọng Nguyễn Thu Nguyệt cất lên, Nguyễn Thúy Chi mới nhận ra được trong nhà còn có thêm ba đứa trẻ mà cô không biết mặt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vậy nên ba người phải giới thiệu lại bản thân mà trong khi đó Nguyễn Hồng Quân nháo một trận lớn.

Quậy một trận xong cũng đến giờ ăn tối, bàn ăn đã náo nhiệt hơn bữa trưa.

DTV

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Vẫn là có trẻ con thì tốt hơn. Gia đình bỗng sôi nổi hẳn lên. Không có trẻ con chạy nhảy ầm ĩ, chỉ có người lớn nói chuyện. Tóm lại vẫn cảm thấy hơi vắng vẻ.”

Không thể giữ mấy đứa trẻ này lại được, Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Hay là chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa.”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy cười: “Cái này để nói sau đi.”

Kết hôn hơn nửa năm rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì đâu.

Trong bầu không khí gia đình như vậy, người một câu tôi một câu mà nói. Cơm nước xong xuôi còn ngồi một lúc lâu, đến khi đêm xuống, Nguyễn Thúy Chi dùng đưa đèn pin đưa Nguyễn Khê đến tiệm may ngủ.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm vẫn ngủ trong phòng, ba cô gái Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi chen chúc đi vào cùng một phòng.

Bốn người cô cháu nằm nói chuyện phiếm một lúc. Về cơ bản đều là Nguyễn Thúy Chi hỏi những chuyện trong thành phố và Nguyễn Khê sẽ trả lời. Đặc biệt là cô ấy hỏi Nguyễn Thu Nguyệt rất nhiều, vì dù gì cô bé cũng lớn lên bên cạnh Nguyễn Trường Phú mà Nguyễn Thúy Chi thì không biết nhiều thứ ở đó.

Bốn người nói chuyện cho đến tận tối khuya, cuối cùng mới yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Vì trong nhà có thêm năm đứa trẻ nên đêm giao thừa bận rộn đến mức Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không thể tham gia. Đặc biệt Nguyễn Hồng Quân hào hứng không chịu được, đầu tiên là dọn dẹp và dán câu đối xuân, tiếp đến là giúp Lưu Hạnh Hoa xào rau.

Thấy tinh thần của Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Trường Sinh đành phải nghe theo, anh ấy chỉ nói: “Vị trí ông lớn của núi Phượng Minh nhường cho cháu đấy!”

Vậy mà Nguyễn Hồng Quân lại rất vui vẻ: “Nơi này thật hợp với cháu, cháu rất muốn ở đâu không rời.”

Nguyễn Trường Sinh cười lớn, nói: “Cha cháu sẽ không đồng ý đâu.”

Nguyễn Khê đưa mấy người Nguyễn Hồng Quân tới núi Phượng Minh nghỉ đến mùng năm. Vào đêm giao thừa, mọi người ăn tất niên xong thì đốt pháo và nhận tiền mừng tuổi. Vào ngày đầu tiên của năm mới, mọi người trong thôn đổ xô đến nhà nhau để chúc tết, bày tỏ lòng kính trọng cho những vị lớn tuổi và đốt tiền giấy cho những người thợ may cũ. Ngày mùng hai đến nhà cô tư Nguyễn Thúy Lan. Mùng ba, mùng bốn, mùng năm, ngày nào họ cũng lăn lộn trên núi, không phải là đi khám phá hang động thì là đi leo ruộng bậc thang.

Những ngày này là những ngày sôi động nhất của nhà họ Nguyễn, cũng là những ngày vui vẻ nhất của Lăng Hào.

Mà quãng thời gian hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi, bầu không khí sum họp náo nhiệt kéo dài đến buổi tối mùng năm cũng kết thúc.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ở lại trong phòng để thu thập hành lý.

Lúc Nguyễn Khê gần như đã sẵn sàng, Nguyễn Thúy Chi gọi một mình cô vào nhà bếp.
Bình Luận (0)
Comment