[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 246

Khi đến nơi, phòng bếp cũng đã thắp đèn, Nguyễn Thúy Chi lấy một cái túi tiền màu đen có nút thắt ở miệng trên người cô ấy ra rồi nhét vào trong tay Nguyễn Khê nói: “Ở trong thành phố sống có tốt không thì chỉ có mình cháu biết. Đây là tấm lòng của cô ba, cháu đừng nói gì cả chỉ cần nhận lấy là được, cùng đừng quan tâm người khác thế nào, chỉ tự chuốc họa vào thân thôi. Nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng để mình bị uất ức.”

Đương nhiên Nguyễn Khê không muốn nhận, cô dúi túi tiền vào tay Nguyễn Thúy Chi rồi nói với cô ấy: “Lúc đi bà đã cho cháu rất nhiều tiền, bây giờ vẫn còn thừa rất nhiều nên con không có cần. Cô ba cứ giữ lại đi ạ, cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”

Lúc đó khi cô rời đi, Lưu Hạnh Hoa đã đưa cho cô tất cả số tiền mà cô kiếm được trong thôn hai năm nay, số tiền đó rất lớn. Có lẽ bản thân Lưu Hạnh Hoa đã bỏ thêm rất nhiều vào trong đó. Ở trong thành phố cũng không có nhiều chỗ để tiêu tiền, nếu không có việc gì cô sẽ đưa Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài mua đồ ăn hoặc đi chơi, phần lớn chi phí sinh hoạt Nguyễn Trường Phú chi tiêu.

Cô cũng không lo lắng về vấn đề tiền bạc, nếu nói số tiền trong tay cô có thể đủ để sinh hoạt đến khi học xong đại thì cũng không phải nói quá. Nhưng đại học mới thi trở lại nên không cần đóng học phí, hơn nữa hàng tháng đều có thêm tiền trợ cấp.

Nhưng Nguyễn Thúy Chi nhất quyết phải đưa cho cô, nói: “Cô trong núi sâu này, ở nhà một năm cũng không cần tiêu quá nhiều tiền, cũng chẳng có việc gì lớn để làm nên tiền bạc trong nhà cũng có chút dư dả. Mà cháu ở bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ gặp khó khăn, hay những lúc cần sử dụng đến tiền. Mọi người đều không thể ở bên cháu được, cháu lại còn phải chăm sóc Tiểu Khiết nữa, chỉ có tiền mới có thể giúp đỡ thôi. Nghe lời đi, giữ lấy nó để đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, số tiền này cô kiếm như thế nào còn không phải đều nhờ vào tay nghề mà cháu dạy cô, cửa hàng mà cháu để lại sao? Nếu cháu mà không nhận, cô làm gì an tâm tiếp tực làm ở cửa hàng nữa chứ?”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi với ánh mắt ngập ngừng, theo bản năng cô hít một hơi thật sâu vào.

Căn bản Nguyễn Thúy Chi không muốn bàn luận, cô ấy bèn nhét tiền vào trong túi quần áo: “Được rồi, con cứ giữ lấy đi. Cô ba chỉ có thể giúp cháu như vậy thôi, nếu ở bên ngoài cháu mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng chẳng giúp cháu được. Nhận đi để cô cảm thấy an tâm một chút!”

DTV

Lần này Nguyễn Khê không từ chối nữa, cô cầm lấy tiền rồi nói: “Cô ba, con sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Nguyễn Thúy Chi cười, vỗ nhẹ lên tay cô: “Như vậy mới tốt.”

Nguyễn Khê duỗi tay ôm cô ấy một cái: “Cháu nhớ giữ sức khỏe nhé.”

Nguyễn Khê cười nói: “Vâng.”

Sau khi thổi tắt đèn nhà bếp thì hai người cũng quay lại phòng, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đã thu dọn xong đồ đạc và đi ngủ rồi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi cũng cởi giày lên giường, sưởi ấm trong ổ chăn, bốn bác cháu lại nói chuyện phiếm một lúc.

Sáng hôm phải dậy sớm, bọn họ lấy hành lý và về nhà ăn sáng.

Ăn sáng xong, chuẩn bị rời đi thì Nguyễn Hồng Quân tỏ vẻ không nỡ. Mắt cậu bé đỏ rực lên, dáng vẻ không có tiền đồ ôm lấy ông bà khóc to một trận, khiến cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng bật khóc theo.

Nguyễn Chí Cao lau nước mắt, vỗ vai cậu nói: “Con trai đầu đội trời chân đạp đất không được khóc!”

Nguyễn Hồng Quân liền nén lại và chào nhóm người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa một cái chào quân đội kiểu chuẩn.

Thật lâu sau khi nói lời từ biệt, Nguyễn Khê tạm biệt mọi người xong, Lăng Hào cũng đến tiễn cô. Lần này Lăng Hào không khóc, cậu giống như đã chuẩn bị tâm lý để mỉm cười tiến Nguyễn Khê đi.

Nguyễn Khê đứng trước mặt cậu mà không nói một lời, sau đó mở rộng vòng tay cô ra.

Lăng Hào nhìn cô cười, trên mặt vẫn không có một tia ngại ngùng hay luyến tiếc nào. Trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, trực tiếp vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực, ở trên đỉnh đầu nói với cô: “Ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc bản thân.”

Lưu Hạnh Hoa xấu hổ vội vàng che mắt lại: “Ôi, mấy đứa trẻ bây giờ thật là!”

Nguyễn Thúy Chi kéo cánh tay bà cười rộ lên, tuy cười mà hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Nguyễn Khê ôm Lăng Hào, vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Tôi không ở đây cậu cũng phải học cách vui vẻ, nhớ chưa?”

“Ừm.” Bất kể có làm được hay không, Nguyễn Khê nói gì cậu cũng đồng ý.

Nhưng chỉ để nói lời tạm biệt, tất nhiên hai người họ cũng không thể ôm nhau mãi được.

Sau khi tạm biệt tất cả mọi người, Nguyễn Khê lấy hành lý, đưa theo Nguyễn Hồng Quân và mấy người khác rời đi. Lần này Nguyễn Trường Sinh đi theo tiễn bọn họ ra khỏi núi, việc này sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, vì anh có thể cõng Nguyễn Thu Nguyệt trên lưng.
Bình Luận (0)
Comment