Lớp cấp tốc không chỉ phải học vào ban ngày, mà buổi tối còn nhiều thêm hai tiết tự học.
Vốn dĩ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không định nói với người nhà bọn họ cũng báo danh. Vậy cũng không thể gọi là cố ý lừa gạt, chỉ là họ không hỏi, các cô cũng sẽ không chủ động nói. Tuy nhiên, vì các cô tham gia lớp ôn cấp tốc, hiển nhiên bọn họ cần biết.
Không ngờ, vào giờ ăn cơm tối, Nguyễn Trường Phú, Diệp Phàm và Diệp Thu Văn nói về chuyện thi đại học, Nguyễn Thu Dương đột nhiên chen vào một câu: “Nhà chúng ta không chỉ có hai thí sinh đâu, vẫn còn hai người nữa đó.”
Nói xong, cô ta khẽ liếc mắt về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.
Cậu ta vừa nói như vậy, trừ Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, trên bàn ăn, những người khác đều nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hơi ngạc nhiên.
Bọn họ im lặng hồi lâu không nói. Nguyễn Khê lên tiếng hỏi: “Sao vậy, không được à?”
Nguyễn Trường Phú hoàn hồn, vội hỏi: “Điều kiện phù hợp thì có thể đăng ký, sao lại không được? Chỉ là học sinh chỉ mới học cấp hai ghi danh không nhiều lắm, nên bác đã quên mất hai cháu. Nếu đã báo rồi, hai cháu hãy cẩn thận ôn tập.”
Những người khác còn chưa nói thêm gì, Nguyễn Hồng Quân đã đột nhiên lao tới nắm tay Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, la to: “Chị cả, chị họ, cố lên!”
Cậu bé nói quá đột ngột lại quá lớn, Nguyễn Trường Phú bị cậu làm cho hoảng sợ, giơ tay lên đập vào đầu cậu bé một cái.
Nguyễn Hồng Quân che đầu kháng nghị: “Sao mà cố gắng cũng không được ạ?”
Nguyễn Trường Phú trừng cậu bé: “Con làm cho ông đây giật mình!”
Sau khi ăn xong, Nguyễn Hồng Quân dẫn Nguyễn Hồng Binh ra ngoài chơi. Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Diệp Phàm và Diệp Thu Văn đến lớp tự học buổi tối.
Diệp Thu Văn gọi Diệp Phàm đi cùng, tất nhiên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết là vẫn đi chung hai người.
Người đi rồi, trong nhà trở nên quạnh quẽ. Nguyễn Thu Nguyệt đi lên lầu, Nguyễn Thu Dương giúp Phùng Tú Anh dọn dẹp trong bếp.
Phùng Tú Anh liếc hỏi Nguyễn Thu Dương: “Cũng thi được sao con không thi?”
Nguyễn Thu Dương: “Mẹ biết tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký không? Thầy giáo bảo có thể tới hơn mười triệu, sợ là bị hù c.h.ế.t thẳng, chứ nói thi là dễ đậu à? Có thi cũng không đậu, vậy phải cực khổ để làm gì?”
Phùng Tú Anh suy nghĩ rồi nói: “Anh ba của con có thể đậu!”
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thay đổi, Diệp Phàm là người thích học tập, từ lớp một đến lớp chín chưa từng sa sút, vừa học tốt vừa chăm chỉ. Trong mấy triệu người dự thi sẽ luôn có người đậu được, Diệp Phàm chính là phần có thể đậu đó.
Nguyễn Thu Dương im lặng một lát, nhỏ giọng bảo: “Con cảm thấy nếu chị cả cố gắng ôn tập tốt chút cũng có thể đậu. Trước đây việc học không quan trọng nên chị ấy mới không tha thiết, thành tích đồ trông cũng thường thôi, nhưng chị ấy luôn có thể làm tốt chuyện chị ấy muốn. Chỉ là xấu hổ ở chỗ... không kìm được mà yêu đương...”
Nhắc đến sự kiện Diệp Thu Văn yêu đương, Phùng Tú Anh vẫn sẽ không kìm được mà thấy ngột ngạt, thấy trên mặt như có châm đ.â.m vào.
Nhưng bà ta không phủ nhận lời của Nguyễn Thu Dương, hồi sau bèn nói: “Hy vọng nó có thể tự tạo cho mình danh tiếng.”
Bản thân có danh tiếng cũng là làm rạng danh gia đình. Nếu lần này nó có thể đậu đại học, chuyện yêu đương kia có thể sẽ bị quên đi. Một năm này nó sống thật sự ngột ngạt, đậu rồi có thể thoái mái cân bằng lại.
Nói xong chuyện Diệp Thu Văn, Phùng Tú Anh lại hỏi Nguyễn Thu Dương: “Con cùng lớp với hai người Tiểu Khê, Tiểu Khiết, con xem mấy đứa nó có thể thi đậu không? Nếu như đều đậu thì tốt, bốn sinh viên đại học, vậy chúng ta thật sự mở mày mở mặt rồi!”
Nguyễn Thu Dương cười, hỏi ngược lại Phùng Tú Anh: “Mẹ thấy sao?”
Thấy Phùng Tú Anh không nói gì, cô ta bèn bảo: “Bọn họ còn chưa học xong tiểu học đã lên cấp hai rồi, cấp ba còn chưa học. Mấy năm qua mẹ có từng nghe bọn họ có thành tích thi cử gì không? Thi tốt thì có thể kìm không nói à? Dù cho thành tích thi của họ không tệ, thì chưa học xong cấp ba, tham gia kỳ thi đại học cũng không ra sao. Họ mà tới chỉ có nước đội sổ. Thầy Tạ cũng nói rồi, đừng đi tránh để nhà nước mệt thêm.”
Phùng Tú Anh suy nghĩ rồi thấy cũng phải. Sao bà ta lại bắt đầu trông cậy vào hai đứa kia rồi. Từ nhỏ đến lớn chúng chỉ học đàng hoàng mấy năm gần đây, nếu vậy mà cũng có thể đậu đại học, thế chẳng phải những người học được hơn tám, chín năm sẽ đều thi đậu sao?
Vậy là một lát sau bà ta bảo: “Đậu được hai người cũng tốt.”
Tuy trường học mở lớp luyện thi cấp tốc, tập trung tất cả học sinh ghi danh tham gia thi đại học với nhau, để giáo viên chuyên ngành ôn tập cho học, đồng thời thêm vào hai tiết tự học buổi tối, tạo ra không khí căng thẳng trước khi thi.