[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 297

Nhưng vì cơ bản mười năm này mọi người chẳng học tập bao nhiêu, đã quen ra, vô lớp học không kỷ luật, nên dù trong lòng đều muốn đi thi, họ cũng không có cách nào có thể ôn tập, nghe giảng nghiêm túc ngay.

Trái lại, giáo viên nào cũng muốn để họ vào đại học hết, tiếc thay khả năng không chống nổi tưởng tượng.

Trong lớp học, người nào không tập trung nổi thì thường là ngủ gà ngủ gật, số còn lại là có nghe cũng không hiểu.

Lúc tìm tài liệu ôn tập, mọi người rất có tinh thần, sưu tầm rất nhiều, lại đưa cho giáo viên gom góp, sửa sang. Tất cả mọi người đều được chia cho dùng chung tài liệu. Mục tiêu chỉ có một, để mọi người có được thành tích tốt trong kỳ thi đại học.

Tuy nhiên, lúc đối mặt với tài liệu ôn tập, rất nhiều người trong lớp đều chìm vào trạng thái vò đầu, rối rắm.

Dù giáo viên có giảng trên bục đến nỗi nước bọt văng tung tóe, rất nhiều bạn học vẫn giữ biểu cảm hoang mang.

Cứ hoang mang rồi rối rắm, thế là mọi người mệt mỏi, rồi sẽ chậm rãi ngã xuống, xong lại sợ giáo viên mà ngẩng phắt lên.

Mỗi lần chứng kiến giáo viên ôn tập bị chọc đến mức gõ thật mạnh lên bảng đen, tóc lẫn mày đều dựng hết lên vì giận, Nguyễn Khê đều sẽ không kìm được mà muốn cười. Tuy nhiên, cô sợ mình cười sẽ bị giáo viên bắt được rồi đánh cho, nên cô đều luôn liều mạng gánh chịu.

Phải kéo một đám học sinh thế này để thi đại học cấp tốc, thật sự là đã làm khổ mấy giáo viên đây rồi.

Đừng thấy những học sinh này đều là người sắp tốt nghiệp mà nhầm, họ không có cả trình độ tiểu học. Đây không phải là lời nói quá.

Có học sinh mà ngay cả bảng cửu chương cũng không thể nhớ kịp trong một giây, phải đọc theo tuần tự, vậy mà giáo viên lại giảng cho họ về phương trình bậc hai, tam giác vuông, định lý Pythagore, giảng khai căn. Đó không phải là ‘đàn gảy tai trâu’ à?

Bọn họ còn không nhớ nổi tên định lý Pythagore, chỉ nhớ được phần cuối định lý.

Mỗi lần về nhà sau tan trường, trên đường đi, Nguyễn Khê cũng phải cười nửa ngày, diễn lại biểu cảm giáo viên ôn tập dựng râu, trừng mắt, bị chọc cho muốn nổ tung với Nguyễn Khiết một lần nữa. Nguyễn Khiết cũng bèn cười theo nửa ngày.

Tuy nhiên, trong mấy ngày liên tục theo học lớp ôn cấp tấc, trong lòng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết hiển nhiên còn nắm chắc hơn nữa. Bởi khi nghe giáo viên giảng bài, bọn họ đều không thấy áp lực quá lớn. Điều đó chứng tỏ thành quả tự học của các cô thật sự tuyệt vời.

Vẫn còn hơn một tháng nữa để ôn tập lại tổng thể một cách hệ thống, thi lên đại học là không thành vấn đề.

Lớp học cấp tốc tổ chức được ước chừng một tuần lễ, số học sinh thật sự đi vào trạng thái ôn tập vẫn không phải quá nhiều.

Mấy hôm nay, khi đến lớp, giáo viên không giảng bài, mà giới thiệu cho mọi người về các trường đại học. Đại học cũng có tốt có không, có trường nổi tiếng hạng nhất rồi hạng nhì, số nhiều còn lại thì là đại học sư phạm thông thường.

Sau khi giới thiệu xong, giáo viên để ban cán sự phát tờ nguyện vọng, còn mình tự đứng trên bục giảng dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn giáo viên, bảo: “Các em hãy dựa vào sở thích của mình, và cả thành tích bình thường, lọc ra một danh sách các trường muốn đăng ký.”

Đây là năm đầu tiêu kỳ thi đại học được khôi phục, căn bản là mọi người không có khái niệm gì cụ thể cho việc điền nguyện vọng. Biểu cảm khi Nguyễn Khiết lấy được đơn đăng ký rồi cũng hoang mang, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khê: “Vậy phải viết thế nào hả? Viết đại à?”

DTV

Nguyễn Khê nói với cô ấy: “Không nên điền đại, phải điền tên trường đại học mình chắc sẽ thi đậu. Nếu điền trường quá tốt mà điểm thi của bản thân không đủ, thì dù đủ điểm học những trường khác, cũng không có trường nào để học.”

Nguyễn Khiết nghe hiểu là nguyện vọng không thể điền lung tung, nhưng vẫn không hiểu khái niệm cụ thể, tất nhiên cũng không đặt bút viết lung tung.

Mà những học sinh khác, sau khi lấy được bản điền nguyện vọng, đang thảo luận sôi nổi.

“Cậu viết gì vậy?”

“Tôi điền Thanh Hoa, còn cậu?”

“Nếu cậu đã điền Thanh Hoa vậy tôi sẽ điền Bắc Đại!”

“Vậy tôi ghi Phúc Đán nhé?”

“Thế thì tôi sẽ chọn Nam Khai!”

...

Lúc bọn học sinh đang châu đầu ghé tai điền nguyện vọng, giáo viên đi vòng trong lớp một vòng. Lúc đi đến bên cạnh một nam sinh, ông ấy đột ngột dừng lại, sau đó đột nhiên vỗ một cái lên đầu nam sinh kia, hỏi: “Trò thi đại học Cambridge?”

Nam sinh ôm đầu, giáo viên lại xem nguyện vọng của học sinh bên cạnh cậu ta, vỗ xuống thêm cái nữa.

“Trò này đi Cambridge còn trò đến Oxford, hai đứa trò điền thẳng lên trời luôn đi!”

Ông ấy vừa thốt xong lời này, trong lớp lập tức bộc ra một tràng cười.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng không kìm được cười theo, nhưng thật ra Nguyễn Khiết không hiểu lắm, bèn cười nhìn về phía Nguyễn Khê, nhỏ giọng hỏi một câu: “Cambridge và Oxford là đại học gì, tốt lắm à?”

Nguyễn Khê cười đáp lại: “Ở nước ngoài.”

Nguyễn Khiết nghe hiểu, nghĩa là kỳ thi đại học trong nước không thể đậu được, vậy là lại cùng cười thêm một lúc.

Bình Luận (0)
Comment