[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 298

Giáo viên đánh hai cậu nam sinh xong rồi lại vừa đi xem học sinh điền nguyện vọng vừa nói tiếp: “Cũng phải cân nhắc xem bản thân đến trình độ nào, ai ai cũng Thanh Hoa, Phúc Đán, Nam Khai. Mấy trò cho những nơi này đều là đâu, với kiểu thành tích không ra gì của các trò, một viên gạch của Thanh Hoa các trò cũng không chạm được!”

Nhưng giáo viên cũng không vội vã, hẳn là vì trong lòng ông ấy rõ ràng hơn bết kỳ ai, số học sinh có thể thi đậu đại học trong này lác đác không là bao. Nếu đều không thi nổi, ghi Thanh Hoa với ghi những đại học phổ thông khác cũng có gì khác nhau đâu.

Nguyễn Khê vừa cười vừa viết ‘Đại học Bắc Kinh’ lên tờ nguyện vọng.

Nếu như cô còn ở thời đại kia của mình, cô sẽ không dám khoa trương như vậy, tuy là thành tích học tập của cô rất tốt. Tuy nhiên, sau khi xuyên không lại đây, cô kéo Nguyễn Khiết cùng nhau học tập hơn bốn năm, xem như đã rõ ràng tất các cán kiến thức.

Nhất là bài thi trong kỳ thi đại học bấy giờ đơn giản, mục tiêu trước này của cô chính là: Đã thi thì phải thi cho tốt nhất!

Thời gian hơn bốn năm nay, cô nỗ lực củng cố toàn bộ kiến thức tiểu, trung, cao lại một lần nữa. Cô hao tốn bao nhiêu tinh thần, nỗ lực như vậy, không phải chỉ để thi đại một trường đại học bình thường.

Nếu cô đã tính thi một đại học phổ thông, vậy cô chỉ cần ôn tập một, hai tháng giống những người khác là được.

Nguyễn Khiết xem cô điền trường nhếch miệng cười: “Đây là đại học tốt nhất ạ?”

Nguyễn Khê gật đầu, quay đầu nhìn cô ấy: “Em có lòng tin không?”

Nguyễn Khiết nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không chắc lắm.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng suy nghĩ một phen, cuối cùng Nguyễn Khiết điền Đại học Nhân dân.

Điền nguyện vọng xong thì để giáo viên đi thu, vậy là không đổi được nữa.

DTV

Buổi tối, đến giờ ăn cơm, lại bàn tới đề tài này, Nguyễn Trường Phú hỏi bọn họ đã điền trường học nào.

Điều khiến Nguyễn Khê bất ngờ lại Diệp Phàm không hề điền bốn trường nổi tiếng nhất trong nước là Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán, Nam Khai, mà điền đại học tốt nhất trong tỉnh, là trường nổi tiếng hạng nhì xuýt xoát bốn trường nổi tiếng kia, đậu rồi thì sẽ ở lại nơi này.

Nguyễn Trường Phú nghe xong, dường như cũng có hơi bất ngờ, bèn hỏi cậu ấy: “Sao không điền bốn trường tốt nhất?”

Diệp Phàm trả lời: “Không chắc những trường đó, không hẳn có thể thi đậu được, nên con không muốn mạo hiểm. Với cả con muốn học gần nhà một chút, ở gần mọi người một chút, sau này luôn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Trong lòng không hoàn toàn chắc chắn là thật, đồng thời cậu ấy cũng hiểu không ai trong mấy người khác ở nhà có thể cậy vào. Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đều từ từ già đi rồi, gia đình này sẽ luôn cần người chống đỡ, nếu không... bọn họ sẽ quá mệt mỏi.

Cậu ấy không phải là con ruột họ, hưởng thụ quá nhiều khổ cực của bọn họ, lại xem như con cả, theo lý nên làm thế.

Nguyễn Trường Phú như cảm nhận được suy nghĩ cậu ấy, đưa tay vỗ lên vai cậu, bảo: “Ôn tập thật tốt, đi thi cho giỏi. Chỗ đó của chúng ta cũng coi như trường học nổi tiếng hàng thật giá thật, tuy kém hơn bốn trường kia, nhưng cũng không dễ thi đậu.”

Diệp Phàm gật đầu: “Con biết rồi.”

Hỏi xong nguyện vọng của Diệp Phàm, Nguyễn Trường Phú lại nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết.

Bây giờ Nguyễn Khê không muốn nói, bảo thẳng: “Chắc phải đợi thi xong, có kết quả rồi con mới nói được ạ!”

Bây giờ nói không có tác dụng gì, sẽ không tránh được phải nói một đống lời nhảm nhí, mà chưa biết chừng còn phải nghe cả nùi chất vấn.

Thấy Nguyễn Khê không muốn nói, ông ta cũng không hỏi thêm Nguyễn Khiết nữa. Ông ta biết Nguyết Khiết cái gì cũng nghe Nguyễn Khê. Vậy nên ông ta lại nhìn sang Diệp Thu Văn, hỏi cô ta: “Thu Văn, con thì sao? Con ghi danh trường học nào?”

Diệp Thu Văn chuyển sang nghiêm túc, nói thẳng: “Đăng ký Bắc Đại.”

Nguyễn Trường Phú nghe cô ta bảo vậy thì ngây ra, sau đó vội hỏi: “Không tệ, có lý tưởng lớn, nhất định phải thi cho thật tốt!”

Diệp Thu Văn ừ một tiếng: “Con biết rồi.”

Nguyễn Khê cúi đầu, lẳng lặng ăn, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Cô còn tưởng mình đã điên cuồng lắm rồi, kết quả không ngờ còn có người điên cuồng hơn ở đây. Ngày thường thành tích bình bình, chỉ ôn tập trong ba, bốn mươi ngày ngắn ngủi mà dám báo Bắc Đại.

Diệp Phàm cũng không dám, mà cô ta dám, không phục cũng không được!

Những người khác trong lớp cấp tốc báo Đại học Thanh Hoa, cơ bản đều là mơ màng mà đùa giỡn, không biết được tầm quan trọng của việc điền nguyện vọng. Nhưng Diệp Thù Văn thì rõ là không phải, cô ta là muốn thi Bắc Đại thật, cô ta cảm thấy mình có thể đậu Bắc Đại.

Tất nhiên cuối cùng thì có thể đậu không, chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy rõ ràng thôi.

Nguyễn Khê không biết cuộc sống ôn tập của người khác thế nào, nhưng nhìn chung cuộc sống ôn tập của cô trôi qua rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment