Mỗi ngày cô đến trường sớm đọc sách, ôn tập có hệ thống dưới sự hướng dẫn của giáo viên, học xong rồi lại làm đề, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Ba, bốn mươi ngày thật sự không tính là dài, chẳng mấy chốc đã đến thời gian thi đại học.
Hai ngày trước khi kỳ thi đại học bắt đầu,
Giáo viên nhận giấy chứng nhận thí sinh của mỗi học sinh đi vào phòng phân phát. Phát hết chứng nhận thí sinh, lại nói về những mục cần chú ý khi đi thi bằng mọi cách cường điệu nhất. Nào là nhớ mang theo dụng cụ, rồi chứng nhận thí sinh.
Đến ngày thi, tất nhiên trường học cũng trở thành trường thi.
DTV
Bên ngoài trường thi, trừ biểu ngữ chào mừng thí sinh, còn có bảng biểu: “Một trái tim hồng, dự cả hai loại.”
‘Hai loại’ ở đây là chuẩn bị cả đậu và rớt. Lúc vào trường thi, tất nhiên trong lòng phần lớn thí sinh đều muốn trúng tuyển. Ai quan tâm bình thường bạn có thi tốt không, chỉ cần đã thi rồi, thì tất nhiên đều muốn đậu, muốn được hãnh diện.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách hòa vào dòng người cùng vào trường thi, chia ra đi đến phòng thi của mình.
Trong ngày đông ‘há miệng thành sương’ này, tất cả thí sinh ngồi trong phòng thi ‘múa bút thành văn’, thấy tay lạnh thì để lên miệng hà hơi nóng, nắm hai tay lại chà xát, sau đó lại tiếp tục viết.
Kỳ thi tổng cộng có hai ngày, khi ra khỏi trường thi môn cuối cùng, trời bên ngoài đã lã chã tuyết nhẹ. Nguyễn Khê giấy tay vào túi, đi đến ngoài phòng thi Nguyễn Khiết. Nguyễn Khiết ôm lấy tay cô, hỏi: “Chị ơi, chị cảm thấy thế nào.”
Nguyễn Khê trả lời: “Dù sao cần làm cũng làm được rồi.”
Nguyễn Khiết nắm tay cô đi về phía nhà: “Em cũng vậy, hơn nữa đã kiểm tra lại tất cả một lần. Lúc đầu em tưởng mình sẽ rất căng thẳng, nhưng không ngờ lại chẳng hề gì. Em cảm thấy mình phát huy cũng không tệ lắm, hy vọng không phải em nghĩ nhầm.”
Nguyễn Khê giấu hai tay trong túi áo mềm mại, giữa trời tuyết, khăn choàng trên cô trong càng đỏ tươi lạ thường: “Dù sao cũng thi xong rồi, có được hay không cũng là đã định. Em đừng nghĩ nhiều, thả lỏng một chút, yên tâm đợi kết quả đi!”
Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Khê bình tĩnh thì bản thân cũng yên tâm hơn.
Vì đã thi xong, bây giờ trở lại nhà, hai người không ngồi vào bàn học bài nữa.
Tối đó, lúc ăn cơm, Nguyễn Trường Phú hỏi bọn họ đã thi sao rồi. Chuyện này đúng là dựa trên cảm giác của bản thân, Nguyễn Khê bèn qua quýt mấy câu là qua được. Trước khi chưa có kết quả, nói gì cũng không có ích.
Lúc vừa thi xong, Nguyễn Khiết như cảm thấy trên người đã bỏ được một hòn đá lớn, thả lỏng mấy ngày. Thế nhưng, hai ngày sau, khi nhớ đến công việc quan trọng không lâu sau đó là công bố kết quả, cô ấy lại bắt đầu không kìm được mà căng thẳng.
Cái cảm giác chờ đợi kết quả đậu, rớt này còn khó hơn cả việc đi thi.
Nguyễn Khê nhìn ra cô ấy từ từ trở nên hơi lo lắng, bèn đưa cô ấy ra ngoài chưa mỗi ngày.
Trước đó là vì bận việc... học tập không có thời gian, trừ trường học ra, ngày nào họ cũng chỉ ở nhà, chẳng hề có thời gian đi một vòng thành phố chơi cho hết. Vậy nên, bọn họ bèn nhân thời gian đợi kết quả mà đến thăm tất cả cảnh vật trong thành phố một lần.
Họ vui chơi như vậy hơn một tháng, chợt này nọ bọn họ gặp vị giáo viên dạy Toán của lớp cấp tốc trên đường đi. Giáo viên dạy Toán vẫn còn nhớ bọn họ, bèn nói: “Ô kìa, có kết quả thi đại học rồi đó!”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe xong lời này rất kích động, bắt chuyện xong lập tức vội vã lấy cặp ra chạy về phía trường học.
Tuy nhiên, lúc chạy đến cửa trưởng học, Nguyễn Khiết bỗng khựng lại, bắt lấy cánh tay Nguyễn Khê, một tay khe che ngực, bảo: “Không được rồi, em căng thẳng quá, em thấy trái tim em cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!”
Thật ra bản thân Nguyễn Khê cũng không kém gì, nhất là khi đến nơi công bố kết quả này. Nhưng dù sao cô cũng là người đã trải qua kỳ thi đại học, nên cô không hề căng thẳng như Nguyễn Khiết.
Cô vương tay vỗ lên n.g.ự.c cho Nguyễn Khiết, nói với cô ấy: “Hít sâu, hít sâu, đợi em đỡ căng thẳng rồi chúng ta lại vào.”
Nguyễn Khiết hít sâu điều chỉnh một hồi, cảm thấy tốc độ tim đập đã hơi chậm lại, sau đó cô chậm rãi để tay của Nguyễn Khê trên người mình xuống, bắt lấy tay cô, tay trong tay với Nguyễn Khê đi vào trong trường học.
Dọc đường đi, Nguyễn Khiết đều luôn hít sâu, nhưng lúc đến bên ngoài văn phòng, tim cô vẫn không kìm được mà đập rộn lên, trái tim như nhảy lên đến cổ họng. Nó đập từng tiếng “thình thịch, thình thịch” đều rất nặng, hệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vì căng thẳng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn đứng một hồi ngoài cửa văn phòng.
Trong số những bàn học khác lại không có mấy người căng thẳng, bọn họ nghe thấy có kết quả rồi thì cực kỳ vui, vừa tới trường là vọt thẳng vào văn phòng, hỏi giáo viên với hai mắt hưng phấn sáng rực: “Thầy Ngô, nghe nói có kết quả kỳ thi đại học rồi ạ!”