Sau khi ra khỏi cửa hàng sửa xe, Nguyễn Khê tạm biệt Tạ Đông Dương rồi đạp xe rời đi. Trước khi đi, cô đã nói với anh ấy rằng tối mai sẽ tới đây kéo máy may. Cô muốn đưa máy may về ký túc xá để may quần áo. Rời khỏi nơi đây, Nguyễn Khê đạp xe tới cửa hàng tây.
Đây là nơi mà cô và Hứa Chước đã hẹn trước, đêm nay anh ấy sẽ hẹn Lục Viễn Chinh ra đây ăn cơm. Để tiện nói chuyện, Hứa Chước trực tiếp chọn một phòng bao nhỏ. Lúc Nguyễn Khê đi theo nhân viên phục vụ tới phòng bao, Lục Viễn Chinh và Hứa Chước đã ngồi bên trong.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, Diệp Thu Văn không hề tới. Thấy Nguyễn Khê tiến tới, hai người đang ngồi đồng thời đứng lên. Lục Viễn Chinh vô cùng khách sáo, tựa như người mặt lạnh nhìn Nguyễn Khê trên đường vào đầu tuần không phải anh ta vậy.
Đương nhiên cô cũng không để Lục Viễn Chinh mất mặt anh ta, khách sáo chào hỏi lại. Sau khi chào hỏi xong ba người ngồi xuống. Nguyễn Khê không thèm quan tâm bầu không khí thế nào, nhìn thực đơn gọi đồ ăn trước rồi tính. Đợi nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, cô nhìn về phía Lục Viễn Chinh cười hỏi: “Sao Diệp Thu Văn không tới?”
Anh ta nói: “Cô ấy không khỏe nên thực sự không tới được.”
Nguyễn Khê như đang trò chuyện với người quen về việc nhà: “Cô ta thuê phòng ở đây à?”
Lục Viễn Chinh gật đầu: “Đúng.”
Nguyễn Khê và anh ta cũng không được tính là quen biết, càng chẳng có gì để nói nên cô vào thẳng vấn đề: “Thật ra, hôm nay chúng tôi muốn gặp Diệp Thu Văn. Tôi muốn ba mặt một lời hỏi cô ta, rốt cuộc hai năm trước cô ta đã hủy của tôi mấy phong thư...”
Lục Viễn Chinh tỏ ra nghi ngờ: “Thư gì?”
Nguyễn Khê nhìn về phía Hứa Chước. Anh ấy nhìn anh ta và nói: “Tôi ở trong quân đội đã viết thư cho Tiểu Khê. Cô ấy hoàn toàn không nhận được thư của tôi. Tiểu Khê gọi điện thoại về nhà hỏi, là Diệp Thu Văn đã giở trò với mấy phong thư.”
Lục Viễn Chinh hơi sửng sốt, một lúc sau nói: “Không thể nào, chắc chắn các người là lầm rồi. Thu Văn sẽ không làm chuyện như vậy.”
Lục Viễn Chinh nói: “Tôi ở với cô ấy nhiều năm như vậy, sao tôi lại không hiểu rõ Thu Văn chứ?”
DTV
Nguyễn Khê nắm chặt lấy d.a.o nĩa trong tay: “Hai người ở bên nhau không ít năm nhưng thời gian mà các người thực sự chung đụng được bao lâu? Tôi và cô ta ở với nhau gần ba năm, dù sao tôi cũng hiểu Diệp Thu Văn hơn anh.”
Lục Viễn Chinh nhìn Nguyễn Khê rồi nhẹ nhàng hít vào một hơi, kìm nén cảm xúc, một lát sau đột nhiên đứng lên nói: “Nếu như các người hẹn tôi ra chỉ là để nói xấu sau lưng Thu Văn thì xin lỗi tôi không thể tiếp tục ở đây. Hai người ăn đi.”
Nguyễn Khê bỏ d.a.o nĩa trong tay xuống: “Tôi biết anh sẽ không tin nhưng anh muốn biết vì sao cô ta lại hủy thư của tôi không?”
Thân thể ở cạnh bàn ăn của Lục Viễn Chinh khựng lại, anh ta nhìn về phía này chờ cô nói tiếp.
Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn anh ta và chậm rãi nói: “Bởi vì cô ta thích Hứa Chước. Nếu không phải lúc trước anh ấy không để ý tới Diệp Thu Văn, cô ta sẽ không ở bên anh. Lục Viễn Chinh anh chỉ là vật thay thế mà thôi.”
Hả? Hứa Chước ngồi trên ghế cũng hơi sững sờ, sau đó đưa tay lên sờ cằm.
Trong nháy mắt, mặt Lục Viễn Chinh trở nên xanh mét. Anh ta quay đầu nhìn Hứa Chước một chút rồi lại quay đầu nhìn Nguyễn Khê và cau mày nói: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì thế? Tôi sẽ không tin lời cô dù chỉ một chữ. Thu Văn sẽ không hủy thư của các người, tâm ý của cô ấy với tôi cũng không thể nào là giả.”
Hứa Chước đột nhiên lên tiếng: “Thế thì cũng không chắc.”
“...”
Nghe anh ấy nói vậy, thân thể Lục Viễn Chinh đột nhiên cứng ngắc, lông mày nhíu chặt. Sắc mặt của anh ta càng trở nên khó coi hơn, vừa đen vừa xanh mét.
Một lúc sau, Lục Viễn Chinh quay đầu lại nhìn và hỏi anh ấy: “Hứa Chước, anh có ý gì?”
Hứa Chước nhìn anh ta chằm chằm: “Anh nói tôi có ý gì? Anh nói xem vì sao cô ta lại hủy thư của tôi?”
Giọng của Lục Viễn Chinh lúc này trở nên vừa trầm vừa nặng: “Không thể nào có chuyện cô ấy hủy thư của anh. Thu Văn sẽ không làm mấy chuyện thất đức này.”
Nguyễn Khê nhìn anh ta và nói: “Nếu anh đã cảm thấy cô ta không làm thì đưa Diệp Thu Văn tới đây đối chất đi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện này, muốn nhận được một kết quả. Nếu cô ta không làm thì tới nói rõ là được, không cần thiết phải chột dạ giả bệnh không dám tới. Nếu Diệp Thu Văn thật sự không làm, chuyện này không liên quan gì tới cô ta thì tôi nhất định sẽ xin lỗi cô ta, xin lỗi anh. Từ đây hiềm khích lúc trước giữa chúng ta sẽ tiêu tan, tôi cũng sẽ không nhắc tới chuyện trước kia nữa, sau này sẽ là bạn tốt. Có một người bạn là sinh viên Bắc Đại như tôi, đối với anh hay Diệp Thu Văn đều không hề lỗ, đúng không?”