Lục Viễn Chinh nhìn gương mặt nghiêm túc của Nguyễn Khê, không hề nói thêm gì nữa, sải bước đi ra ngoài.
Giọng nói của cô lại vàng lên lần nữa: “Cùng thời gian này vào tuần sau, chúng ta sẽ chờ các người. Nếu tới lúc đó hai người không tới thì rõ ràng thư là do cô ta lấy. Tôi không cần biết Diệp Thu Văn trốn ở nơi nào, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tóm được cô ta.”
Lục Viễn Chinh không hề dựng bước, ra khỏi phòng bao thì đóng “rầm” cửa một cái.
Trong phòng bao lại yên tĩnh trở lại, Hứa Chước nhìn Nguyễn Khê một lúc rồi nói: “Em muốn làm Lục Viễn Chinh tức c.h.ế.t à!”
Cô nhìn anh ấy: “Nói không chừng, Diệp Thu Văn thực sự có ý với anh đấy. Chỉ có điều, anh không để ý mà thôi.”
Hứa Chước nghĩ một lúc: “Nghe cũng rất có khả năng, vì thế tôi cảm thấy Lục Viễn Chinh đã bị kích thích.”
Nguyễn Khê hỏi: “Anh cảm thấy cuối tuần bọn họ có tới không?”
Hứa Chước cũng không thể chắc chắn được: “Tới lúc đó rồi xem tình huống.”
Lục Viễn Chinh ra khỏi nhà hàng tây thì lập tức đạp xe về căn phòng nhỏ mà anh ta thuê cho Diệp Thu Văn. Sau khi cô ta tới Bắc Kinh vào đầu nằm, mọi thứ từ ăn tới ở đều do anh ta lo.
Bởi vì Diệp Thu Văn không có hộ khẩu ở nơi này nên không thể tìm việc làm, hơn nữa còn chưa quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây. Vì thế, cô ta chẳng thể làm gì được, chỉ có thể dựa vào Lục Viễn Chinh nuôi.
Có thể nói, bây giờ Lục Viễn Chinh là tất cả của cô ta. Khi anh ta còn chưa đạp xe về tới căn trọ nhỏ kia thì đã thấy Diệp Thu Văn cáo ốm không thể rời giường. Lục Viễn Chinh siết chặt phanh dừng xe lại nhìn cô ta đi từ trong cửa hàng ra.
Trong tay Diệp Thu Văn còn cầm một túi lớn, đi trên đường chẳng hề có dáng vẻ gì là bị bệnh. Thậm chí, cô ta đi được mấy bước còn đá đá mấy viên đá nhỏ trên đường, bước chân rất nhẹ nhàng.
Cứ thế trong nháy mắt, tựa như có thứ gì đó vừa đổ rầm trong lòng Lục Viễn Chinh. Anh ta dừng xe lại đứng tại chỗ một lúc, cố gắng điều chỉnh hô hấp cho ổn đỉnh rồi mới giẫm lên bàn đạp đi theo phía sau Diệp Thu Văn một khoảng cách.
Lúc sắp tới căn phòng trọ kia, cô ta mới ý thức được gì đó bỗng nhiên quay đầu lại. Hai người đứng cách nhau một khoảng nhìn thẳng vào mắt đối phương. Sắc mặt Diệp Thu Văn lập tức trở nên cứng ngắc khó coi.
Mặt của Lục Viễn Chinh lại chẳng có biểu cảm gì, chỉ có con mắt đang nhìn cô ta là chớp.
Diệp Thu Văn đặt mấy thứ vừa mua ở cửa hàng lên bàn, cười nói với anh ta: “Chẳng phải anh đi ăn cơm với đám Hứa Chước sao? Sao nhanh như vậy đã quay về rồi?”
Lục Viễn Chinh ngồi xuống cạnh bàn, chỉ nhìn cô ta chứ không nói lời nào.
Diệp Thu Văn bị anh ta nhìn tới mức toàn thân run rẩy, gượng cười nói: “Buổi trưa bụng dưới của em đau dữ dội, không thể xuống giường được. Nhưng sau khi anh đi thì đột nhiên lại đỡ hơn nhiều. Em ở nhà một mình không chịu được nên ra ngoài cửa hàng mua một ít đồ.”
“Thật sao?” Lục Viễn Chinh vẫn nhìn cô ta.
Nụ cười trên mặt Diệp Thu Văn càng cứng ngắc hơn nhưng cô ta vẫn cố gắng gượng cười: “Đúng vậy, chẳng phải em ra ngoài còn gặp anh sao?”
Lục Viễn Chinh nhìn cô ta chằm chằm, không đón lời mà im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Em có lừa gạt anh không?”
Diệp Thu Văn bị anh ta hỏi như vậy thì sững sờ, nhưng lập tức mỉm cười và đáp: “Chẳng lẽ anh không biết em là người như thế nào sao? Sao em có thể lừa gạt anh chứ?”
Trong lòng Lục Viễn Chinh đang cực kỳ buồn phiền, phiền tới sắp không thở ra hơi. Anh ta biết trạng thái hiện tại của bản thân rất không ổn nên im lặng một lúc rồi đột nhiên đứng lên, chuẩn bị trở về trường học để bản thân bình tĩnh lại.
Diệp Thu Văn thấy anh ta muốn đi thì vội túm lấy cổ tay của Lục Viễn Chinh níu lại: “Anh đi đâu vậy?”
Anh ta cố gắng bình tĩnh nói: “Đêm nay anh về trường.”
Diệp Thu Văn không buông tay: “Chẳng phải lúc trước chủ nhật anh đều ở lại đây sao?”
Lục Viễn Chinh đứng tại chỗ hít sâu mấy hơi, cuối cùng vẫn không nhìn được mở miệng hỏi những câu mà hiện tại bản thân có thể nói ra khỏi miệng: “Có phải em đã động tới thư mà Hứa Chước viết cho Nguyễn Khê khi còn ở bộ đội không?”
Nếu không phải Nguyễn Khê nói Diệp Thu Văn thích Hứa Chước, chỉ coi anh ta là vật thay thế, có lẽ Lục Viễn Chinh cũng không để ý tới chuyện này như vậy. Nhất là vừa rồi khi thấy dáng vẻ chẳng có bệnh tật gì của Diệp Thu Văn thì càng để ý hơn.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ trước nên vội nói: “Không hề, bọn họ nói vậy sao?”
Lục Viễn Chinh nhìn cô ta một lúc, không hề nói thêm gì nữa.
DTV
Diệp Thu Văn nhìn dáng vẻ này của anh ta, hốc mắt lập tức ướt át. Nước mắt đọng trong hốc mắt long lanh như giọt sương nhỏ, giọng nói hơi xúc động: “Viễn Chinh, anh đang nghi ngờ em đấy à? Tại sao em lại động tới thư của bọn họ chứ?”