Ý nghĩ của Lục Viễn Chinh đang lung lay, đột nhiên cảm thấy bản thân nghi ngờ Diệp Thu Văn là chuyện không nên. Giữa hai bọn họ trải qua nhiều sóng gió như vậy mà vẫn giữ vững được nhiều năm tới giờ. Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?
Anh ta tỉnh táo hơn một chút, nín thở nhìn về phía Diệp Thu Văn và nói: “Thu Văn, không phải anh đang nghi ngờ em. Anh chỉ hy vọng em không bị người khác vu oan. Nếu chuyện này không phải em làm thì em hãy đi cùng anh tới gặp họ nói cho rõ.”
DTV
Làm sáng tỏ chuyện này thì sẽ không cần đội ô danh trên đầu. Nó cũng khiến Lục Viễn Chinh chắc chắn rằng cô ta không hề thích Hứa Chước, thật sự trong lòng chỉ có mình anh ta, từ đầu tới cuối chỉ có mình Lục Viễn Chinh.
Diệp Thu Văn nhấp nhấp miệng: “Nhưng em không muốn nhìn thấy Nguyễn Khê nữa. Lần trước anh cũng tận mắt thấy cô ta là dạng người gì rồi đấy. Nguyễn Khê khiến em luân lạc tới bước đường này, em không thể trêu chọc cô ta nữa. Em trốn tránh còn không được sao?
Nhắc tới chuyện lần trước, Lục Viễn Chinh nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà... Lần trước... Là em chủ động trêu chọc cô ta...”
Anh ta nhớ rõ, lúc đó Nguyễn Khê đã giả bộ như không quen biết Diệp Thu Văn. Là cô ta mở miệng trêu chọc cô trước. Nếu không phải Diệp Thu Văn trêu chọc Nguyễn Khê, e rằng cô sẽ chẳng nói nhảm với cô ta câu nào.
Trên mặt Diệp Thu Văn lộ ra vẻ bối rối, vội vàng nói: “Em thấy cô ta bày quầy hàng kia rất mất mặt, không nhịn được nên nói vài câu. Nhưng anh cũng thấy đấy, cô ta không phải người dễ bị người khác bắt nạt. Em cũng không dám trêu chọc Nguyễn Khê nữa.”
Lục Viễn Chinh nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Em yên tâm đi, có anh ở đây. Anh sẽ không để cô ta bắt nạt em.”
Diệp Thu Văn mím môi lại, nhìn Lục Viễn Chinh. Cô ta phát hiện ra rằng anh ta thật sự muốn đưa bản thân tới trước mặt Hứa Chước và Nguyễn Khê để nói rõ ràng.
Dường như chuyện này đã đ.â.m sâu vào lòng Lục Viễn Chinh, Diệp Thu Văn không đi nói rõ ràng thì trong lòng anh ta sẽ không thoải mái. Nếu tìm nhiều cớ hơn để từ chối không đi thì chắc chắn Lục Viễn Chinh sẽ nghĩ rằng cô ta chột dạ.
Đương nhiên, Diệp Thu Văn có thể nhận ra vừa rồi anh ta thực sự đã nghi ngờ mình. Nếu không đi, quan hệ giữa cô ta và Lục Viễn Chinh sẽ thực sự bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Bây giờ, anh ta chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Diệp Thu Văn. Cô ta không thể để Lục Viễn Chinh sinh ra bất cứ sự nghi ngờ hay không tin tưởng mình.
Tóm lại, chẳng ai thấy cô ta đốt thư, chỉ cần Diệp Thu Văn không thừa nhận thì Hứa Chước và Nguyễn Khê có thể làm gì được?
Tới trước mặt nói rõ ràng khiến sự lo lắng trong lòng Lục Viễn Chinh được cởi bỏ, chuyện này cũng sẽ hoàn toàn kết thúc. Nếu cô ta không đi thì việc này sẽ thành cái gai nhọn cắm trong lòng Lục Viễn Chinh. Thỉnh thoảng nó sẽ phát tác đ.â.m tới hai người, không sớm thì muộn tình cảm của cả hai cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Vì thế, cô ta gật đầu đồng ý với Lục Viễn Chinh: “Được.”
Sự phối hợp vừa rồi của Nguyễn Khê và Hứa Chước đem lại hiệu quả rất tốt. Dường như Lục Viễn Chinh còn sốt ruột hơn cả Nguyễn Khê, chưa tới chủ nhật đã tìm Hứa Chước. Sau đó, Hứa Chước lại tới tìm cô, bốn người hẹn gặp mặt ở bên ngoài.
Chạng vạng tối, trước khi ra ngoài, Nguyễn Khê đã dọn dẹp ký túc xá một lượt. Sau khi dọn dẹp xong, cô đeo túi lên lưng rồi đạp xe rời khỏi trường học, đi thẳng tới cửa hàng tây.
Nhân viên phục vụ của cửa hàng tây vẫn dẫn cô tới căn phòng bao hôm chủ nhật tuần trước, đưa tay nắm lấy chốt cửa và chuyển động một chút, cửa của phòng bao mở ra. Nguyễn Khê nhìn thấy Hứa Chước, Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn đang ở bên trong.
Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn cực kỳ khách sáo, thấy cô tới cũng đứng lên cùng Hứa Chước. Nhưng trên mặt Nguyễn Khê lại chẳng hề có chút biểu cảm khách sáo nào, cô cũng chẳng nhìn Hứa Chước và Lục Viễn Chinh thêm cái nào.
Trong mắt Nguyễn Khê tràn đầy khí lạnh, từ cửa vào đã nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn. Cô nhìn chằm chằm rồi bước tới trước mặt cô ta. Vào giây phút bước chân Nguyễn Khê dừng lại, trầm mặt trực tiếp vung tay lên. Lúc tất cả mọi người trong phòng bao chưa kịp phong bị, cô đã tát mạnh vào mặt Diệp Thu Văn một cách chuẩn xác.
“Bộp!”
Bàn tay tát vào khuôn mặt tạo ra tiếng động giòn tan, nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng bị dọa trợn tròn mắt.
Không phải tới tụ tập ăn cơm sao? Đây là lễ gặp mặt gì vậy?
Diệp Thu Văn không kịp phản ứng đã bị đánh ngây người, cảm giác đau đớn bùng nổ trên khuôn mặt. Dấu tay nổi trên da, cô ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Thấy Diệp Thu Văn bị đánh, Lục Viễn Chinh muốn vọt tới bảo vệ cô ta theo bản năng. Nhưng người còn chưa chạy tới trước mặt Diệp Thu Văn thì đã bị Hứa Chước kéo lại và khóa tay áp sát vào tường.