Hứa Chước đè anh ta xuống và bảo nhân viên phục vụ: “Cậu cứ đi ra ngoài trước đi, chúng tôi có chút việc muốn tự giải quyết.”
Nhân viên phục vụ bị dọa không dám xen vào, vội vàng đóng cửa chạy như bay.
Lục Viễn Chinh bị Hứa Chước khóa chặt không động đậy được, sau khi vùng vẫy mấy lần thì tức giận nói: “Hứa Chước, Nguyễn Khuê! Hai người có ý gì? Đây chính là gặp mặt nói rõ ràng của các người sao? Nói như vậy đấy à? Thả tôi ra! Khốn kiếp!”
Nguyễn Khê chẳng thèm để ý tới Lục Viễn Chinh, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn với ánh mắt lạnh lùng, mở miệng hỏi: “Lăng Hào, cô biết cái tên này không?”
Thấy dáng vẻ này của Nguyễn Khê, Diệp Thu Văn cảm thấy hơi sợ cô: “Tôi không biết cô đang nói cái gì…”
Không biết?
Nguyễn Khê vung tay lên tát mạnh một cái, sau khi đánh xong nhìn chằm chằm cô ta và hỏi: “Lăng Hào! Có nhớ không?”
Khóe miệng của Diệp Thu Văn bị đánh đỏ ửng lên, cô ta cảm thấy nửa gương mặt đã sưng tấy cả lên. Khuôn mặt đau tới mức cả người run lên sắp mất tri giác, đồng thời đầu cũng trở nên choáng váng.
DTV
Thân thể này của Nguyễn Khê sinh ra và lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã leo núi, trèo cây, cắt cỏ cho lợn, làm những việc của nhà nông nên sức lực rất mạnh. Cô không sợ Diệp Thu Văn đánh nhau với mình. Mặc dù khung người của cô ta lớn hơn Nguyễn Khê một chút nhưng sức lực lại không bằng.
Thấy Diệp Thu Văn không nói lời nào, Nguyễn Khê vung tay lên tát thêm một cái nữa.
Mỗi cái tát cô đều dùng toàn lực, bộc phát toàn bộ sức lực trong cơ thể gần như là để phát tiết, mỗi cái tát đều như muốn đánh c.h.ế.t cô ta vậy.
Lục Viễn Chinh giãy giụa muốn qua bảo vệ Diệp Thu Văn nhưng lại bị Hứa Chước khống chế không thể động đậy được.
Thế là anh ta tiếp tục mắng Hứa Chước: “Hứa Chước tên khốn nạn này! Buông ra! Anh buông tôi ra ngay! Các người đúng là lưu manh. Chẳng phải muốn đối mặt nói rõ ràng sao? Nếu không phải Thu Văn làm các người phải xin lỗi, trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Kết quả hai người lại làm như thế này.”
Nguyễn Khê chẳng thèm để tâm đến sự gắt gỏng của Lục Viễn Chinh, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn và hỏi: “Có nhớ không?”
Cô ta siết chặt ngón tay, phát ra từng tiếng yếu ớt, tuy nhiên vẫn kiên trì nói một câu: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Nguyễn Khê vung tay lên lại tát một cái nữa, cái tát này vô cùng mạnh, một tia m.á.u tươi chậm rãi chảy từ trong khóe miệng của Diệp Thu Văn ra.
Thân thể của cô ta lắc lư hai cái, mùi m.á.u tươi tràn khắp khoang miệng. Cuối cùng Diệp Thu Văn cũng kịp phản ứng muốn đánh trả. Nhưng cô ta còn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị Nguyễn Khê túm lấy cổ áo rồi đẩy xuống mặt ghế. Cô đè chặt Diệp Thu Văn xuống, sau đó vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm hỏi: “Có nhớ không?”
Cô ta bị đè không động đậy được, nửa gương mặt đau như bị lửa thiêu, cảm giác bên mặt đó đã bị đánh nát. Diệp Thu Văn ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Khê với ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy lửa giận. Cô ta đột nhiên cười rung cả người, sau đó càng cười càng điên dại, nhìn cảm xúc hơi bất thường.
Cùng lúc này, Hứa Chước đột nhiên lên tiếng hỏi: “Lăng Hào là ai?”
Nguyễn Khê nghe thấy câu này thì quay đầu nhìn anh ấy, cô thấy Hứa Chước chau mày, đáy mắt đen kịt. Diệp Thu Văn đang cười cũng quay đầu nhìn về phía anh ấy.
Nguyễn Khê không trả lời, Hứa Chước nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng tiếp tục hỏi: “Không phải hôm nay đến hỏi về thư mà tôi viết sao? Lăng Hào này là ai? Cho tới giờ tôi chưa từng nghe em nhắc về người này. Chẳng lẽ trừ tôi ra trong lòng em còn có người khác?”
Cảm xúc trên mặt Nguyễn Khê lẫn lộn giống như thật sự chột dạ, cô ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Đương nhiên là không rồi. Chẳng lẽ anh còn chưa tin tôi sao? Tôi không phải loại người chân đạp hai thuyền. Lăng Hào là nữ, nào có người con trai nào tên là Dao, chữ Dao bên cạnh chữ Vương.”
Hứa Chước vẫn nhìn cô chằm chằm như trước, trên mặt vẫn còn lộ vẻ nghi ngờ: “Thật sao?”
Nguyễn Khê đột nhiên có chút tức tới mức khó thở, nhìn về phía anh ấy lớn tiếng nói: “Đương nhiên rồi. Bây giờ đang tìm Diệp Thu Văn để tính sổ, sao anh lại nghi ngờ tôi? Anh bị điên à! Tôi nói Lăng Hào là nữ! Là nữ! Chữ Dao bên cạnh chữ Vương!”
Hứa Chước có vẻ tin: “Em đừng giận, là nữ thì được, là lỗi của tôi. Tôi không nên nghi ngờ em.”
Lúc này cảm xúc của Diệp Thu Văn vốn đã có chút bất thường nay không thể khống chế được nữa, cô ta nhìn Nguyễn Khê gấp gáp nói: “Nói dối! Cô ta nói dối! Rõ ràng là Nguyễn Khê chột dạ nên tìm cách lấp liếm. Lăng Hào là nam, không phải chữ Dao bên cạnh chữ Vương mà là hai chữ Xoa tạo thành chữ Hào.”