[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 334

Nói xong cô ta nhìn về phía Hứa Chước, nói với vẻ vui sướng: “Anh không ngờ tới phải không? Cô ta vừa ở trường học đeo bám anh vừa có một nhân tình ở Thân Hải, gia đình có điều kiện khá tốt, ba là giáo sư, mẹ là bác sĩ. Ông bà nội và ông bà ngoại của người kia đều không đơn giản. Người kia và cô ta thân mật ở dưới nông thôn nhiều năm, những bức thư kia vô cùng buồn nôn. Cô ta chính là người chân đạp hai thuyền. Nguyễn Khê coi anh là kẻ ngu để lừa gạt và cũng chẳng khác nào cái mỏ để đào.”

“Bộp!”

Tiếng bạt tai cắt ngang lời của Diệp Thu Văn, khóe miệng của cô ta chảy nhiều m.á.u hơn.

Nguyễn Khê nắm chặt cổ áo của cô ta, ánh mắt trở nên hung ác: “Cô cứ thử nói thêm một câu linh tinh nữa thử xem! Không có chứng cứ mà dám bôi xấu nhân phẩm của tôi, muốn phá hoại quan hệ giữa tôi và Hứa Chước đúng không? Cô có tin hôm nay tôi đánh c.h.ế.t cô không?”

Diệp Thu Văn bật cười, khóe miệng chảy m.á.u trông khá đáng sợ: “Cô cũng biết chột dạ, biết sợ à? Lăng Hào chính là nam! Là nam! Có vẻ trong lòng cô tên kia còn quan trọng hơn Hứa Chước đúng không? Thế thì cô đi tìm Lăng Hào đi, sao còn dây dưa với Hứa Chước? Một bên thì cùng Hứa Chước ở bên nhau nhưng trong lòng lại có người đàn ông khác. Cô vẫn luôn chân đạp hai thuyền, đúng là không biết xấu hổ. Cô thật bẩn thỉu!”

Nguyễn Khê níu lấy cổ áo Diệp Thu Văn và nói với giọng gấp gáp: “Nhà cậu ấy ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi biết.”

Diệp Thu Văn cười ha hả không ngừng: “Hứa Chước anh thấy chưa, trong lòng cô ta thì Lăng Hào quan trọng hơn anh. Đáng tiếc, số thư kia đã bị tôi đốt mất địa chỉ tôi cũng quên rồi, cả đời này cô cũng không gặp được tên kia đâu.”

Diệp Thu Văn vui sướng nói ra những lời này, vô thức nghĩ rằng Hứa Chước sẽ tiếp tục giận dữ hỏi Nguyễn Khê, thậm chí sẽ cãi nhau đến không thể giải quyết được.

Dù sao chẳng có người đàn ông nào có thể chịu được điều này.

Kết quả cô ta chờ một hồi lâu, Nguyễn Khê buông tay đang túm cổ áo Diệp Thu Văn ra, Hứa Chước cũng buông Lục Viễn Chinh ra.

Dường như toàn thân anh ta không có chút sức lực nào, quay người tựa vào tường rồi ngửa đầu ngắm hai mắt lại.

Nguyễn Khê thu cảm xúc rất nhanh trên khuôn mặt tỉnh táo chẳng còn chút biểu cảm nào.

Cô đứng trước mặt hỏi cô ta: “Cô đã đốt tổng cộng mấy phong thư? Hai phong của Hứa Chước, hai phong của Trần vệ Đông, Lăng Hào có mấy phong? Ba lá thư? Bốn lá thư?”

Diệp Thu Văn đột nhiên kịp phản ứng, lập tức nhìn về phía Lục Viễn Chinh. Anh ta tựa vào tường hít sâu mấy hơi sau đó đẩy Hứa Chước ra, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Diệp Thu Văn hoàn toàn luống cuống chẳng nghĩ được việc khác nữa, vội vàng muốn đứng dậy đuổi theo Lục Viễn Chinh. Kết quả, cô ta lại bị Nguyễn Khê kéo trở lại ghế.

Cô không hề buông tay nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn: “Khai địa chỉ của Lăng Hào ra!”

Bây giờ, trong lòng cô ta chỉ có Lục Viễn Chinh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng muốn c.h.ế.t vừa thảm hại vừa đáng thương. Giọng nói của Diệp Thu Văn cũng trở nên gấp gáp: “Cô để tôi đi đi! Đó không phải là người quen của tôi sao tôi lại phải nhớ địa chỉ. Tôi chưa từng ghi nhớ, ngoài Thân Hải ra thì không nhớ gì hết.”

Nguyễn Khê đè chặt Diệp Thu Văn xuống: “Trái lại cô nhớ rất kỹ nội dung trong thư.”

Cô ta sốt ruột gần như muốn khóc, nhìn cô rồi nói với giọng nghẹn ngào xuống nước: “Tôi thật sự không nhớ rõ địa chỉ, cô đánh thì cũng đã đánh rồi. Bây giờ, tôi cũng đã nhận, cầu xin cô để cho tôi đi đi. Cho dù hôm nay cô có đánh c.h.ế.t tôi, tôi cũng không thể nhớ được thứ kia. Đã đến bước này tôi còn tiếp tục giấu diếm làm gì nữa? Tôi thật sự không nhớ, người kia gửi ba phong thư sau đó không gửi nữa.”

Nguyễn Khê nhìn nửa gương mặt bị đánh sưng tấy và cả khóe miệng đang chảy m.á.u của cô ta còn định đánh thêm mấy cái nữa.

Nhưng cô không phải người không có lý trí, sợ đánh nặng quá sẽ xảy ra chuyện. Nếu thế thì Nguyễn Khê sẽ trở thành người bị xúi quẩy nên cô khẽ cắn môi cố nhịn xuống.

Một lúc sau, Nguyễn Khê buông tay ra, Diệp Thu Văn lập tức đứng lên lao ra cửa. Cô ta vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng tây chạy tới nhà xe bên dưới.

Diệp Thu Văn phát hiện ra Lục Viễn Chinh không hề vứt bỏ bản thân rồi đi, Anh ta đang tựa vào bên cạnh xe đạp.

DTV

Cô ta chạy tới trước mặt Lục Viễn Chinh, bật khóc nói: “Viễn Chinh, em xin lỗi! Em không nên nói dối anh. Lúc đó em bị ma cũng xui quỷ khiến, vì bị Nguyễn Khê bắt nạt quá nhiều em không chấp nhận nổi, em chỉ muốn báo thù cô ta một chút thôi.”

Lục Viễn Chinh nhìn Diệp Thu Văn: “Tại sao em lại đốt thư của Hứa Chước?”

Cô ta khóc nước mắt nước mũi tèm nhem: “Chính là vì không muốn Nguyễn Khê đắc ý, không ngờ cô ta và Hứa Chước lại liên lạc được với nhau.”

Bình Luận (0)
Comment