Lục Viễn Chinh nói câu hỏi lúc trước không nói ra được: “Có phải em thích Hứa Chước không?”
Diệp Thu Văn vội vàng nói: “Sao có thể có chuyện đó được? Người mà em nhằm vào chỉ là Nguyễn Khê, chứ không phải vì có tâm tư gì với Hứa Chước. Em còn đốt cả thư của Trần Vệ Đông và Lăng Hào, vậy chẳng lẽ em cũng thích hai người họ sao? Em chỉ thích anh thôi.”
Anh ta có nên vui mừng không?
Lục Viễn Chinh nhìn Diệp Thu Văn: “Anh đột nhiên cảm thấy như mình không hề hiểu em.”
Diệp Thu Văn khóc nước mắt giàn giụa, trên mặt lộ ra vẻ chân thành, nói với giọng run run: “Viễn Chinh, mặc dù vì em hận Nguyễn Khê nên làm chuyện sai lầm nhưng em thật sự không có tâm tư khác với anh, em một lòng một dạ với anh. Tình cảm giữa chúng ta là toàn tâm toàn ý.”
Lục Viễn Chinh nhìn cô ta và hỏi: “Em lưu lạc tới bước này thật sự là do Nguyễn Khê tạo thành sao?”
Diệp Thu Văn hít hít mũi: “Sao lại không phải cô ta chứ? Từ ngày đầu tiên Nguyễn Khê đã có địch ý với em. Nếu không phải cô ta cản trở liên tục ở sau lưng giở trò thì sao em lại bước tới ngày hôm nay, cuộc sống của em sẽ luôn tốt.”
Cô vừa nói vừa khóc: “Viễn Chinh, em đã vì anh mà từ bỏ hết thảy, ngay cả ba mẹ em cũng không cần. Ở nơi này, em là người tứ cố vô thân, bây giờ em chỉ có anh thôi. Em không trở về được nữa, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, em đã dâng hiến tất cả cho anh, mọi thứ tốt đều dành phần anh. Em không thể không có anh, em thật sự không thể rời xa anh được.”
Lục viễn chinh không thể chịu nổi mỗi lần cô ta khóc nhưng bây giờ anh ta lại không muốn bước tới lau nước mắt cho Diệp Thu Văn.
Lục Viễn Chinh dắt xe đạp ra khỏi nhà xe đi tới trước mặt cô ta, đưa xe cho Diệp Thu Văn và nói: “Em tự đi về trước đi, anh muốn yên tĩnh mấy ngày. Sau khi bình tĩnh lại anh sẽ quay về tìm em, đừng đến trường học tìm anh.”
Nói xong Lục Viễn Chinh quay người rồi đi, bóng dáng kia từ từ biến mất trong bóng đêm.
Diệp Thu Văn nắm chặt xe đạp gọi anh ta với giọng thê lương: “Viễn Chinh! Viễn Chinh!”
Cô ta có gọi thế nào Lục Viễn Chinh cũng không quay đầu. Diệp Thu Văn quăng xe đạp trong tay sang một bên thân xe đổ đập xuống đất. Cô ta ngồi thụt xuống ôm lấy chân vùi mặt xuống và khóc vừa khóc vừa nói: “Em thật sự không thể không có anh.”
“Anh đã nói đời này sẽ không phụ em.”
“Anh đừng bỏ em lại, em sợ…”
Làm náo loạn trong phòng bao của người ta một trận nhưng cơm vẫn phải tiếp tục ăn. Hứa Chước gọi nhân viên phục vụ tới, Nguyễn Khê gọi đồ ăn cho hai người sau đó lấp đầy bụng. Cơm nước xong xuôi hai người không về ngay, thấy thời gian còn sớm nên cả hai đi lòng vòng ở bên ngoài, đi dạo quanh công viên hóng gió hồ ngày xuân.
Mặt trăng trên bầu trời vừa lớn vừa sáng tựa như có thể nhìn thấy bóng dáng của thỏ ngọc đang đảo thuốc.
Nguyễn Khê vịn vào lan can, ngửa mặt hưởng thụ gió hồ, ngắm mặt trăng trên đỉnh đầu.
Hứa Chước ở bên cạnh hỏi cô: “Lăng Hào là ai?”
Nguyễn Khê nói: “Là một người bạn quen hồi dưới nông thôn, ba của cậu ấy mắc sai lầm nên bị điều chuyển xuống. Lăng Hào đi theo ba mẹ tới núi Phượng Minh và ở đó khoảng bảy tám năm. Bảy tám năm sau, án oan được sửa lại nên cả nhà Lăng Hào trở về Thanh Hải.”
Hứa Chước lại hỏi: “Bạn bè bình thường à?”
Nguyễn Khê cười nhìn anh ấy: “Nhỏ như vậy còn có thể là bạn bè gì? Có lẽ là vì chuyện của gia đình nên lúc đó cậu ấy cực kỳ khép kín. Vì thế khi có thời gian tôi sẽ tìm Lăng Hào chơi để cậu ấy vui vẻ một chút.”
Hứa Chước nghe xong thở phào nhẹ nhõm, vỗ tay vào lan can một cái: “Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Khê cười lườm anh ấy một cái: “Tốt cái gì? Tôi và anh cũng là kiểu bạn bè bình thường này.”
Hứa Chước nói: “Tôi biết, là kiểu có nhận được thư hay không cũng không quan trọng.”
Anh ấy lại tiếp tục hỏi: “Thế Lăng Hào thì sao? Em còn muốn tiếp tục liên lạc với cậu ấy không?”
Ngón tay của Nguyễn Khê bám vào lan can: “Thôi bỏ đi, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, cậu ấy cũng đã có cuộc sống của bản thân. Từ khi Lăng Hào trở về thành phố tôi đã không còn lo lắng nữa. Thật ra, nếu cậu ấy ở nông thôn thì tôi sẽ lo rằng Lăng Hào có sống được không, sẽ nghĩ tới chuyện cậu ấy có vui vẻ không? Anh nói xem mỗi người mỗi nơi cuộc sống cũng khác nhau thì có thể có bao nhiêu chủ đề chung? Từ từ rồi tất cả cũng sẽ phai nhạt. Bây giờ, cho dù tôi liên lạc được với cậu ấy thì có thể nói cái gì?”
DTV
Hứa Chước nhìn cô lắc đầu chép miệng: “Sao em lại thực tế như vậy?”
Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy: “Thực tế chút thì đã sao? Lúc chúng ta vừa gặp mặt anh không cảm nhận thấy gì à? Có phải anh cũng cảm thấy có chút không dung nhập được với tôi và Tạ Đông Dương? Thỉnh thoảng còn cảm thấy bản thân rất lúng túng?”