[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 336

Hứa Chước hắng giọng: “Em thật sự biết tất cả mọi chuyện.”

Nguyễn Khê hít sâu một hơi vỗ vào lan can một cái: “Bạn bè mà, cách xa nhau phai nhạt tình cảm là chuyện bình thường. Ở gần chung đụng nhiều thì tự nhiên sẽ lại thân thiết. Có duyên gặp lại vẫn là bạn tốt, anh nói xem có đúng không?”

Hứa Chước gật đầu: “Em nói gì cũng đúng!”

DTV

Nguyễn Khê mỉm cười: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta về trường học đi.”

Hai người sóng vai đạp xe về trường, Hứa Chước lại hỏi Nguyễn Khê: “Là một người bạn tốt hiện tại của em, tôi có thể mạo muội hỏi một chút rốt cuộc em thích một người con trai như thế nào không? Em chưa từng gặp qua người khiến bản thân rung động à?”

Nguyễn Khê nói: “Tôi thích tất cả những nam sinh đẹp trai.”

Hứa Chước: “...”

“Anh đang hỏi nghiêm túc đấy.”

Nguyễn Khê vẫn nói: “Quả thực đều thích, cảnh đẹp ý vui ai mà không thích? Nhưng bây giờ tôi không có tâm tư để ý tới phương diện kia, từ thứ hai tới thứ bảy đều đi học còn sợ không theo kịp chương trình. Bên cạnh tôi đều là người học giỏi anh biết mà? Thực sự rất áp lực. Chủ nhật còn ra ngoài mở quầy bán hàng kiếm tiền mệt c.h.ế.t đi được, làm gì có thời giờ mà nghĩ tới chuyện khác. Có thể ngủ đủ giấc đã khiến tôi cảm thấy hài lòng rồi.”

Hứa Chước quay đầu nhìn cô: “Người nhà không gửi tiền sinh hoạt phí cho em à? Sao lại phải vất vả như vậy?”

Nguyễn Khê nói: “Quan hệ trong nhà tôi phức tạp như vậy, sao anh có thể biết rõ được mọi thứ bên trong chứ. Quả thật tháng nào cũng gửi tiền, đồ ăn đồ dùng cũng sẽ gửi nhưng tôi vẫn muốn tự mình kiếm tiền. Thừa dịp bản thân còn trẻ còn sức khỏe thì liều mạng một chút.”

Hứa Chước thật sự quan tâm cô: “Sức khỏe dẻo dai cũng phải kiềm chế một chút dù sao em vẫn là một cô gái.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy: “Anh xem thường con gái à?”

Hứa Chước vội nói: “Thế thì tôi thật sự không dám, tôi thật lòng quan tâm em thôi.”

Nguyễn Khê bật cười: “Anh cứ chờ đi, mặc dù bây giờ tôi mở quầy hàng thật sự không có thể diện, ai cũng có thể ném cái nhìn khinh thường về phía tôi. Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ sẽ hâm mộ tôi, nói không chừng còn phải cầu cạnh tôi ấy chứ.”

Tới cuối năm nay, “triệu phú” đột nhiên xuất hiện. Những người đã cười nhạo cô trong năm qua đều phải trợn tròn mắt. Bây giờ có rất nhiều người xem thường Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương, nói vô số lời khó nghe, tới lúc đó sẽ cảm thấy tự mình tát vào miệng mình.

Lúc xe xuống dốc, cô buông cả hai tay ra giang ngang đón gió lao xuống dưới. Hứa Chước đạp xe bên cạnh gào lên: “Em điên rồi à!”

Nguyễn Khê vừa đón gió vừa lớn tiếng nói: “Tôi không điên! Tôi phải cưỡi gió bay lên! Bay tới… Bầu trời!”

Máy may ngừng chuyển động, ngón tay nhấc tấm chặn lên, cắt chỉ lần cuối. Nguyễn Khê cầm kéo lên, cắt sạch sẽ đầu sợi trên trang phục. Cắt xong, cô lật quần áo sang mặt phải rồi đứng dậy cầm chỗ vai ướm trước người, bày ra cho Lý Hiểu Phương cùng hai người bạn cùng phòng khác xem.

Đôi mắt của ba người bạn cùng phòng đều sáng ngời, Lý Hiểu Phương giơ tay sờ chiếc váy: “Còn thật sự may được nè.”

Nguyễn Khê cười hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”

Lý Hiểu Phương vội vàng gật đầu nói: “Đẹp lắm! Cực kỳ đẹp! Trông rất tây!”

Nguyễn Khê không khỏi mỉm cười vui vẻ hơn, nhìn cô ấy rồi nói: “Dáng người của cậu vừa vặn, chắc mặc được chiếc váy này đấy, cậu có muốn thử không?”

Lý Hiểu Phương hơi được yêu mà sợ: “Có thể chứ?”

Nguyễn Khê dứt khoát gật đầu: “Có thể.”

Lý Hiểu Phương mừng rỡ xoa tay, sau đó cẩn thận cầm chiếc váy, vội chạy tới kéo rèm phòng ngủ lại.

Đợi cô ấy thay váy xong, Nguyễn Khê đi kéo rèm ra, Lý Hiểu Phương xoay một vòng, không giấu nổi niềm vui nơi khóe mắt cánh môi, dáng vẻ cực kỳ vui sướng, hỏi mấy người Nguyễn Khê: “Có đẹp không?”

Hai người bạn cùng phòng khác vội gật đầu nói: “Rất đẹp!”

Trong ký túc xá chỉ có một mặt gương cao nửa người mà ngày thường vẫn dùng. Liễu Hiểu Phương đứng trước gương, vuốt b.í.m tóc, ngắm nhìn mình mặc váy xinh đẹp trong gương một cách tỉ mỉ. Nụ cười trên mặt càng nồng đậm.

Chiếc váy liền thân này có tay dài, vừa hay có thể mặc vào mùa xuân bây giờ.

Khi cô ấy đang ngắm thì mấy bạn cùng phòng khác cũng vừa trở lại. Thấy Lý Hiểu Phương mặc váy mới, các cô ấy lập tức mở to mắt, vẻ mặt mừng rỡ và ngạc nhiên nói: “Ôi, chiếc váy thật đẹp!”

Lý Hiểu Phương rất vui vẻ: “Phải không? Trên phố cũng không có ai từng mặc chiếc váy xinh đẹp như này đâu.”

Một bạn cùng phòng bước tới vỗ vai Nguyễn Khê: “Cậu giỏi lắm, cậu đúng là còn có ngón nghề này.”

Nguyễn Khê được khen thì chỉ cười, sau đó lại thấy mấy bạn học nữ ở phòng ngủ khác đang thập thò ngoài cửa nhìn.

Họ trông thấy chiếc váy của Lý Hiểu Phương, ai cũng đều thích thú, ánh mắt lưu luyến giây lát rồi đi thẳng vào phòng ngủ nhìn.

Bởi vì không phải người của phòng ngủ Nguyễn Khê bọn họ, có một bạn nữ hỏi: “Cậu mua cái này ở đâu thế? Đẹp quá đi mất!”

Lý Hiểu Phương giơ tay chỉ vào Nguyễn Khê: “Nguyễn Khê tự vẽ tự may đấy.”

Bình Luận (0)
Comment