Ai nấy nghe xong câu này đều ngạc nhiên, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê. Ánh mắt lại liếc nhìn chiếc máy may đặt ở trong phòng ngủ, vì thế kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, Nguyễn Khê cậu cũng giỏi quá đi mất!”
Nguyễn Khê cười khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm thôi.”
Đây nào phải tàm tạm chứ? Trong mắt họ thật sự quá thần kỳ!
Tuy nhiên, so với Nguyễn Khê, sự chú ý của họ vẫn đổ dồn lên chiếc váy nhiều hơn, cứ lôi kéo Lý Hiểu Phương nhìn tới nhìn lui. Bởi vì cửa phòng ngủ không đóng, chẳng mấy chốc đã thu hút rất nhiều người tới đây, trong phòng rất nhanh đã chật như nêm cối.
Con gái hay thích đồ vật xinh đẹp, nhất là váy áo đẹp đẽ.
Có bạn nữ xem xong đi ra ngoài lại trở về phòng mình kể lại. Vì thế chẳng mấy chốc, chiếc váy xinh đẹp với kiểu dáng đặc biệt này đã nhận được sự chú ý rất lớn trong ký túc xá nữ sinh. Rất nhiều cô gái nghe tiếng chạy tới xem, cứ hết đợt này đến đợt khác.
Bởi vì chiếc váy này không phải may cho mình, nên Lý Hiểu Phương cũng không mặc quá lâu, thử xong bèn nhanh chóng cởi ra. Sau khi cởi váy, cô ấy lấy móc áo treo váy lên, để những người khác trong ký túc xá ngắm váy chứ không ngắm người.
Cả buổi tối, trong ký túc xá người đến người đi không ngớt. Sau khi đóng cửa, Lý Hiểu Phương lấy chiếc váy xuống khỏi móc rồi ôm vào trong tay, lúc đưa cho Nguyễn Khê còn cười nói: “Mình chẳng muốn trả lại cho cậu nữa.”
Nguyễn Khê biết cô ấy đang bày tỏ sự yêu thích với chiếc váy này. Tất nhiên, bản thân cô nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ, cô mỉm cười đưa tay nhận lấy váy rồi nói: “Nếu cậu thật sự muốn, thì có thể mua vải về, mình may cho cậu.”
Lý Hiểu Phương nghe thấy vậy, hai mắt sáng ngời: “Thật à?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Nhưng mà... phải thu tiền công...”
“Cái đó nhất định không thể cậu làm không công rồi.”
Lý Hiểu Phương cười nói: “Cậu chờ tháng sau mình bảo trong nhà gửi ít phiếu vải lên đã nhá.”
Lý Hiểu Phương vừa dứt lời, lại có một bạn cùng phòng khác hỏi: “Nguyễn Khê, chúng mình cũng có thể không?”
Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy: “Đều được, có tiền công là được, ai cũng có thể.”
Mấy bạn cùng phòng khác đưa mắt nhìn nhau, giao lưu ánh mắt đạt được ý kiến chung. Sau đó, một người trong số họ lại nói với Nguyễn Khê: “Vậy chúng mình cũng bảo người nhà gửi ít phiếu vải, mua vải rồi cũng may một chiếc, đến lúc đó, cùng mặc đi ra ngoài.”
Nguyễn Khê gật đầu: “Ừ, đến lúc đó mình may cho các cậu mỗi người một chiếc.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khê may váy liền thân, đặc biệt làm cho cô gái cài hoa màu xanh trên đầu. Cô lấy chiếc bàn là cắm điện cũ mà hai ngày trước Tạ Đông Dương mang tới cho mình, là chiếc váy một lượt, ủi xong cô gấp gọn rồi cho vào trong túi.
Rạng sáng chủ nhật, cô vẫn dậy sớm như vậy, rửa mặt ăn cơm rồi đi bày quán.
Bởi vì cô đã bê máy may về, nên cơm nước xong, tất nhiên lại phải đến ký túc xá một chuyến, bê máy máy từ đó ra, rồi lại lái xe ba bánh có lều che tới ngoài cổng ký túc xá, đặt máy may lên xe.
Tuy bê tới bê lui cũng hơi mệt, nhưng không khó khăn gì mấy.
Nguyễn Khê lái xe ba bánh ra khỏi trường học, đến tiệm sửa xe của Tạ Đông Dương trước. Cô tới tiệm sửa xe lấy hàng hóa của mình, rồi cùng anh ấy đội nắng mai buổi sớm đi đến Đại Sách Lan, bày sạp trên phố bắt đầu bán hàng.
Bởi vì thời gian của Nguyễn Khê có hạn, cô tạm thời nhờ Tạ Đông Dương lấy hàng. Nếu không, một tuần cô chỉ rảnh một ngày, chạy tới nhà máy lấy hàng đã hết, còn đâu thời gian đến bày quán.
Bày quán xong xuôi, Nguyễn Khê ngồi xuống sau máy may.
Có người mang đồ tới tìm cô thì cô tiếp đón, ai đến trước sạp mua hàng thì cô thu tiền bán đồ. Rất ít khi rảnh rỗi, nhưng cô cũng chẳng chịu ngồi không, không vẽ vời thì chính là đang xem sách... vất vả lắm mới thi đậu đại học, không thể bỏ dở được.
Thời gian buổi sáng đã hết, nhưng cô gái cài hoa màu xanh trên đầu tuần trước lại không tới.
Tạ Đông Dương cũng vẫn nhớ cô gái đó, buổi trưa rảnh rỗi, lúc ăn cơm anh ấy ngồi bên cạnh Nguyễn Khê, mượn máy may của cô làm bàn rồi nói với cô rằng: “Lẽ nào cô gái bảo cô may quần áo không đến nữa?”
Nguyễn Khê không để ý nói: “Không đến thì tôi lấy treo lên, có rất nhiều người muốn mua.”
Tạ Đông Dương đang ăn cơm nhìn sang cô: “Thế à?”
Nguyễn Khê liếc anh ta một cái: “Loại đàn ông lôi thôi như các anh không hiểu được đâu.”
Tạ Đông Dương hỏi trợn tròn mắt, có chút không vui: “Tôi lôi thôi chỗ nào chứ?”
Nguyễn Khê mỉm cười, không cãi với anh ấy nữa: “Dù sao anh cũng không hiểu.”
DTV
Tạ Đông Dương trộn mì trong bát: “Được, được, được, vậy thì cứ coi như tôi không hiểu đi.”
Cơm nước xong, nhân lúc người ít, cô bèn nằm bò lên máy may vẽ vời, vẽ một lúc lại xem sách.