Chờ đến khi người trên phố từ từ trở nên đông đúc, có người đến trước quầy xem đồ. Cô lấy lại tinh thần bắt đầu chào mời bán hàng. Bởi vì cô mới bày quán không lâu, đa số là nhận các công việc vặt như sửa chữa quần áo.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, lúc sắp ba giờ chiều, cô gái cài hoa màu xanh trên đầu đã xuất hiện.
Lần này, cô ấy không cài hoa màu xanh nữa, mà cài sợi dây bện màu cam. Với lại cô ấy không đến một mình, còn dẫn theo một cô gái chạc tuổi mình tới cùng. Hai người tay trong tay đi thẳng tới trước máy may của Nguyễn Khê.
Nguyễn Khê vừa ngẩng đầu đã nhận ra cô ấy, vì thế vội mỉm cười đứng dậy nói: “Cô đến rồi à.”
Cô gái cài hoa màu xanh hỏi: “Cô đã may xong chiếc váy chưa?”
Nguyễn Khê gật đầu, vội đi lấy chiếc váy đựng trong túi ra.
Cô đặt chiếc váy vào trong tay của cô gái cài hoa màu xanh rồi nói: “Cô xem có thích không?”
Cô gái cài hoa xanh nhân lấy chiếc váy rồi giũ ra xem, hai mắt lập tức sáng ngời. Sau đó, cô ấy sốt sắng ướm thử nó lên người, vui vẻ xoay người cho bạn mình ngắm thử, rồi hỏi bạn: “Thế nào? Thế nào?”
Cô bạn nhìn cũng rất thích, chỉ gật đầu lia lịa nói: “Rất đẹp.”
Chủ yếu là kiểu dáng chưa từng nhìn thấy trên đường, trông thời trang lại xinh đẹp, vừa rũ ra đã khiến hai mắt người ta sáng ngời. Mà chỉ cần là đồ đặc biệt lại thu hút ánh mắt của mọi người, cũng thật sự rất khó làm người ta chê xấu.
Nguyễn Khê nhìn cô gái cài hoa xanh rồi hỏi: “Cô có muốn thử một chút không?”
Cô gái cài hoa xanh quay đầu hỏi cô: “Có thể thử không? Đi đâu thử đây?”
Nguyễn Khê chỉ vào quán bên cạnh: “Tôi quen với nhân viên bán hàng của cửa hàng tơ lụa này, nhà cô ấy có chỗ thử.”
Không chỉ có chỗ thay quần áo, mà trong tiệm còn có gương thử đồ có thể chiếu toàn thân.
Cô gái cài hoa xanh rất vui vẻ, đưa tay khoác tay bạn mình: “Đi thôi, đi thử đồ cùng mình.”
Nguyễn Khê giao sạp hàng lại cho Tạ Đông Dương xem, còn mình dẫn theo cô gái cài hoa xanh và bạn cô ấy tới cửa hàng tơ lụa.
Bước vào trong mượn chỗ cho cô gái cài hoa xanh thay quần áo, lại kêu cô ấy tới ngắm trước gương.
Cô gái cài hoa xanh vừa ngắm gương vừa cười, khẽ hất làn váy hỏi bạn mình: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Cô bạn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú, nhoẻn cười gật đầu nói: “Mặc lên cũng rất đẹp.”
Chính cô ấy cũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác như nhặt được báu vật. Nhất là cô nhân viên bán hàng tơ lụa cùng với khách khứa ra vào trong cửa hàng, đều đổ dồn ánh mắt lên chiếc váy trên người cô ấy, đôi mắt sắp dính cả lên người.
Cô bán hàng của cửa tiệm tơ lụa hỏi Nguyễn Khê: “Đây là cô may à?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, là tôi làm.”
Cô bán hàng cười nói: “Không nhìn ra tay nghề của cô lại tốt như vậy, tôi còn tưởng rằng cô chỉ biết sửa khóa kéo hay quần áo gì đó thôi chứ? Ai dè còn thật sự biết may quần áo, còn làm đẹp nhường này nữa.”
Nguyễn Khê không tỏ ra khiêm tốn: “Không biết cũng chẳng dám bày ra.”
Cô bán hàng lại hỏi: “Cái gì cô cũng biết làm hả? Áo sơ mi, đồng phục, quần gì đó đều biết à?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Chỉ cần cô có thể nói ra, tôi đều có thể may được.”
Cô bán hàng ‘ôi mẹ ơi’ một tiếng: “Cô giỏi quá đi mất, thật ra cũng không hiếm người biết làm, biết may vá sẽ làm được quần áo. Nhưng kiểu dáng quần áo mà cô làm này vừa mới mẻ lại vừa đẹp, thật sự chưa từng nhìn thấy, cô gái này mặc lên đúng là rất đẹp.”
Cô gái cài hoa xanh bị cô ấy khen ngợi hoàn toàn không nhịn được cười.
Cô ấy ngắm mình trong gương đã đủ, lại quay người nhìn sang Nguyễn Khê rồi hỏi: “Chiếc váy này bao nhiêu tiền thế?”
Nguyễn Khê không hề do dự, nhìn cô ấy rồi trả lời: “Tám đồng.”
Cô gái cài hoa xanh hơi sửng sốt, cảm thấy giá này hơi đắt so với tiền công của cô. Nhưng nếu nói đắt quá mức thì trái lại không hề, chiếc váy này thật sự xứng với giá này.
Cô bạn bên cạnh nói thầm: “Cũng được, mấy kiểu váy liền thân không hiếm lạ cũng đã năm đồng rồi.”
DTV
Lúc cô gái cài hoa xanh im lặng đang do dự thì một người phụ nữ trung niên đã tới bắt chuyện với Nguyễn Khê hỏi cô: “Cô gái, có phải cô bày hàng may quần áo quanh năm ở đây không?”
Nguyễn Khê nhìn bà ấy nói: “Khi vào học thì chỉ có chủ nhật tới đây, chờ đến lúc nào nghỉ hè thì ngày nào tôi cũng tới.”
Người phụ nữ trung niên lại hỏi tiếp: “Vậy cô cũng giống mấy thợ may khác, nhận việc may vá quần áo hả?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, muốn làm gì thì mua vải mang tới là được.”
Người phụ nữ trung niên nói: “Vậy được, rảnh rỗi tôi tới tìm cô may quần áo.”
Nguyễn Khê trò chuyện tới đây với người phụ nữ kia, cô gái cài hoa xanh cũng đã hạ quyết tâm. Cô ấy thay chiếc váy ra rồi ôm trong tay, sau đó lấy ra tám đồng từ trong túi, mỉm cười đưa tận tay cho Nguyễn Khê.