Nguyễn Khê nhìn thấy tiền cũng mỉm cười, sau đó nói với cô ấy: “Nếu cô hài lòng thì sau này có thể đến tìm tôi làm, tất cả quần áo xuân hạ thu đông đều được hết. Còn có, nếu bạn bè của cô cũng thích thì có thể giới thiệu các cô ấy đến đây nhé.”
Cô gái cài hoa xanh mỉm cười gật đầu: “Được, tôi mặc váy này đến đơn vị quảng cáo hộ cô.”
Thử quần áo xong thì thu tiền, Nguyễn Khê cũng không ở lâu trong cửa hàng tơ lụa nữa.
Cô vội vàng chạy về quán của mình, bán mấy thứ cho vài vị khách đang xúm lại trước sạp hàng. Cô vừa thu xong tiền, ngẩng đầu lên thì đã thấy cô gái cài hoa xanh và bạn mình vẫn chưa đi, hai người cũng đi tới đây.
Nguyễn Khê nhìn hai người họ rồi hỏi: “Các cô còn cần gì nữa không?”
Cô gái cài hoa xanh chỉ vào bạn mình: “Bây giờ cô ấy cũng muốn may một chiếc.”
Việc làm ăn dâng đến tận cửa tất nhiên là chuyện tốt, Nguyễn Khê vội đi tới phía sau máy mau, hỏi bạn cô ấy: “Cô muốn may một chiếc giống hệt với bạn mình hả? Hay là may kiểu dáng mới?”
Cô gái này khá cổ hủ, không dám thử điều mới lạ, nhưng lại thật sự rất thích chiếc váy Nguyễn Khê làm, vì thế nhìn cô rồi nói: “Tôi muốn may một chiếc giống với cậu ấy, có phải tôi đi mua vải rồi mang đến đây, làm xong trực tiếp trả tiền công hay không?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, từ thứ hai đến thứ bảy tôi không tới đây, chủ nhật tuần sau cô cứ cầm thẳng tới đây là được.”
Cô gái đồng ý với Nguyễn Khê xong, khoác tay cô gái cài hoa xanh rồi xoay người rời đi: “Về nhà lấy phiếu vải đi.”
Cô gái cài hoa xanh lúc này mới nhận ra: “Ý? Mình không dùng phiếu vải, chẳng phải được hời rồi à?”
Cô gái cài hoa xanh và bạn mình cùng nhau về nhà lấy phiếu vải, đến cửa hàng vải mua một tấm vải rồi lập tức trở lại tìm Nguyễn Khê. Sau đó, để lại vải cho cô, để Nguyễn Khê đo số, vóc người, rồi về nhà trong niềm vui cùng mong chờ tràn ngập cõi lòng.
Thấy hai người họ dần đi xa trên phố, Tạ Đông Dương quay đầu nhìn Nguyễn Khê nói: “Uy lực của chiếc váy này đúng là lớn mà!”
Nguyễn Khê cất giọng trêu chọc: “Anh cũng không xem là ai làm.”
Tạ Đông Dương giơ ngón tay cái với cô: “Tôi chẳng khâm phục ai cả, chỉ phục ngài Khê đấy!”
Vải và máy may đều cầm hết về ký túc xá, một tuần tiếp theo ở trong trường, sau khi tan học Nguyễn Khê vẫn tranh thủ may quần áo ở ký túc xá. Tất nhiên, cô đã thành thạo việc may vá nên tốc độ rất nhanh, làm một chiếc váy cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Chủ nhật, cô lại đi bày hàng, mang cả váy đã may sẵn qua đó. Cô gái kia tới trả tiền công, vui vẻ cầm váy về, lần này, Nguyễn Khê đã hoàn thành đơn hàng may thứ hai.
Có chiếc thứ nhất thứ hai, hai cô gái mặc váy ra ngoài gọi đồng nghiệp và hàng xóm xem, còn có mấy khách hàng đã nhìn thấy Nguyễn Khê bán quần áo trong cửa hàng tơ lụa lần trước cũng mang vải tới tìm cô. Tiếp theo, tất nhiên có thêm chiếc thứ ba, thứ tư.
Nhóm Lý Hiểu Phương cũng muốn may quần áo mới thay đổi mùa, sau khi lấy được phiếu vải, họ tới cửa hàng vải mua vật liệu trở về, cũng bảo Nguyễn Khê may quần áo cho họ. Chờ đến khi quần áo mới của họ may xong, lại có người của các phòng ngủ khác cũng cầm vải tới tìm cô.
Cứ thế hai tháng ngắn ngủi, người tìm Nguyễn Khê may quần áo đã xếp thành hàng dài.
Nguyễn Khê nhận công việc trong tay, sau đó làm theo trình tự trước sau.
Vì thế, ngày thường ở ký túc xá cô cũng có thể kiếm được tiền, các bạn học trong trường sẽ mang vải tới ký túc xá tìm cô. Mà các công việc nhận ngày chủ nhật khi bày hàng cũng mang về đây làm. Đến chủ nhật, cô lại đi bày sạp bán cả ngày.
Như vậy, một tuần cũng kiếm được mấy trăm.
Mệt thì có mệt, nhưng lúc đếm tiền cũng thật sự hào hứng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một học kỳ đã trôi qua hơn nửa.
Thời gian lên lớp nên cửa hàng ít người nhất, Lục Viễn Chinh đi vào cầm điện thoại lên, bấm một dãy số rồi chờ.
Một lát sau điện thoại được kết nối, nghe thấy giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia, anh ta khẽ lấy một hơi rồi nói: “Mẹ, con là Viễn Chinh, sao hai tháng nay mẹ không gửi tiền sinh hoạt cho con thế?”
DTV
Một giọng nói bất mãn vang lên trong ống nghe: “Con còn mặt mũi gọi điện hỏi mẹ à? Mẹ cho con tiền sinh hoạt còn đều lấy đi làm gì? Có phải Diệp Thu Văn ở chỗ con đúng không? Con chê cô ta chưa hại mình đủ thảm à? Mẹ không biết rốt cuộc con đang nghĩ gì nữa? Bây giờ, con là sinh viên, con muốn cả đời này bị hủy trên người cô ta ư?”
Lục Viễn Chinh khẽ hít một hơi, lát sau lại lên tiếng: “Con cũng không thể mặc kệ cô ấy chứ?”
Giọng nói trong tai nghe càng thêm bất mãn: “Con là gì của cô ta? Cha mẹ cô ta không quản, con lại đi lo cho cô ta? Cô ta đang kéo chân sau, liên lụy đến con đấy con có biết không? Nếu con không chia tay với cô ta, về sau không có tiền đâu.”
Reng, reng, reng...
Trong điện thoại vang lên tiếng máy bận.