[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 340

Lục Viễn Chinh cầm ống nghe khựng lại giây lát, muốn gọi đi tiếp, những nghĩ một chút rồi thôi. Anh ta đặt ống nghe xuống, trả tiền rồi ra khỏi cửa hàng. Trở về tòa nhà dạy học, đi học cũng không tập trung, sau khi tan học không ăn cơm mà ra khỏi trường luôn.

Mấy ngày nay, Diệp Thu Văn sống không được tốt, bởi vì mặt bị sưng phù ghê gớm, ngủ dậy cô ta cũng không dám ra cửa. Hơn hai tháng nay, Lục Viễn Chinh cũng chẳng tới hỏi han, quan tâm tới cô ta, nhưng cũng không đuổi cô ta rời khỏi Bắc Kinh.

Thân là đàn ông, anh ta vẫn biết phải gánh vác và có trách nhiệm với người phụ nữ của mình. Dù sao, Diệp Thu Văn đã đi theo anh ta nhiều năm như vậy, cái gì cũng đều cho anh ta hết. Anh ta không thể nói chia tay là chia tay được, sẽ hủy hoại cả đời của cô ta.

Tình cảm ngần ấy năm cũng không phải nói đứt là có thể dứt khoát cắt đứt được. Anh ta có trách nhiệm đối với Diệp Thu Văn.

Mấy ngày nay, vết thương trên mặt Diệp Thu Văn đã hoàn toàn lành hẳn, nhưng cô ta cũng không thường xuyên ra cửa. Thỉnh thoảng, cô ta rất nhớ Lục Viễn Chinh, nhớ đến mức chỉ ước gì lập tức tới trường tìm anh ta, nhưng đều nhịn lại.

Cô ta sợ gây thêm rắc rối cho Lục Viễn Chinh, sẽ khiến anh ta trực tiếp đuổi cô ta về nhà.

Cô ta ở trong phòng trọ cũng chẳng có việc gì làm, bèn tới hiệu sách thuê mấy cuốn tiểu thuyết trở về, xem tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian.

Hôm nay, đúng lúc đang xem đến đoạn cao trào, thì cánh cửa trong nhà bị người đẩy ra.

Cô ta vội ngồi dậy khỏi giường, vừa đặt cuốn tiểu thuyết xuống thì đã thấy Lục Viễn Chinh bước vào phòng.

Cô ta nhìn thấy Lục Viễn Chinh thì lập tức mừng rỡ không thôi, vội đứng dậy nói; “Viễn Chinh, anh về rồi à?”

Lục Viễn Chinh thấy cô ta nhưng lại chẳng vui vẻ gì, anh ta rót cho mình một bát nước rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: “Tiền trong tay anh sắp hết, có thể không thể tiếp tục cung cấp chi phí sinh hoạt cho em được. Hay là em... đi tìm công việc gì đó làm?”

Diệp Thu Văn nghe thấy câu này thì sững sờ: “Hộ khẩu của em không ở đây, tìm việc kiểu gì đây?”

Thật ra, dù hộ khẩu của cô ta có ở đây, cũng rất khó tìm được việc. Rất nhiều thanh niên trí thức của địa phương trở lại thành phố cũng không tìm được việc, ngay cả việc quét dọn đường phố cũng không giành nổi. Công việc trong thành phố có hạn, chỗ nào cũng đã có người.

DTV

Hơn nữa, lúc này mới vừa bắt đầu mở cửa cải cách, chính sách cho phép bày bán hàng quán nhỏ, nhưng không nói có thể thuê người làm việc. Bởi vì thuê người sẽ mang tiếng bóc lột, cho nên tạm thời cũng không ai dám làm như vậy

Không có hộ tư nhân nào dám thuê người làm việc, nên tất nhiên rất khó tìm việc ở trong thành phố.

Lục Viễn Chinh cũng từng nghĩ qua, nhìn cô ta rồi nói: “Hay là làm giống như Nguyễn Khê, đi tìm xưởng nào đó lấy ít hàng tạp hóa, tới bày sạp vỉa hè bán chút đồ. Ít nhất có thể kiếm tiền sinh hoạt, có thể rau cháo nuôi mình là được.”

Diệp Thu Văn nín thở, mãi một lúc sau mới khẽ nói: “Em không bỏ được sĩ diện đi làm công việc này.”

Tất nhiên, Lục Viễn Chinh biết, bày hàng rất mất giá, sẽ bị người khác coi thường, chuyện này thật sự rất mất mặt. Trước đây, cũng vì chuyện này mà Diệp Thu Văn mới chế nhạo Nguyễn Khê và người bạn kia của cô ta.

Chẳng qua, bây giờ đã hết cách rồi à?

Lẽ nào sĩ diện còn quan trọng hơn cả việc no bụng?

Anh ta nhìn Diệp Thu Văn rồi nói: “Cha mẹ anh đã biết em ở đây, nên cắt đứt phí sinh hoạt của anh rồi, hai tháng nay chưa gửi tiền cho anh. Trong tay anh còn một ít tiền, bây giờ cũng sắp tiêu hết.”

Diệp Thu Văn nhìn anh ta một lát rồi ngồi xuống mép giường, cúi đầu nói nhỏ: “Chắc chắn là Nguyễn Khê mách lẻo.”

Bây giờ Lục Viễn Chinh mặc kệ là ai mách lẻo, giấy không gói được lửa, sớm muộn gì người trong nhà anh ta cũng sẽ biết. Hiện tại, chuyện đã đến nông nỗi này, phải nghĩ cách giải quyết chứ?

Ngược lại, một mình anh ta cũng chẳng sao, trường học có trợ cấp sinh hoạt. Ngày thường tiết kiệm một chút vẫn có thể tạm bợ sống được. Nhưng anh ta không thể nào nuôi được Diệp Thu Văn nữa. Anh ta phải đi học cũng không thể ra ngoài tìm việc kiếm tiền, chỉ đành để cô ta tự nuôi sống bản thân.

Anh ta nói: “Nguyễn Khê có thể vứt bỏ sĩ diện này, lẽ nào em không thể thử một chút à?”

Diệp Thu Văn cúi đầu moi móng tay, moi một lúc khẽ lên tiếng: “Em khác với Nguyễn Khê... Từ trước tới nay, cô ta chính là người không biết xấu hổ... Em thật sự không ném được mặt mũi...”

Lục Viễn Chinh thở dài thườn thượt, đứng lên định bỏ đi.

Hiếm khi anh ta mới tới đây một lần, Diệp Thu Văn vội đứng lên kéo anh ta lại: “Anh giúp em tìm việc khác nào đó không được à? Vất vả một tí cũng không sao, em thật sự không muốn làm công việc trên đường phố kia, thật sự quá mất mặt...”

Bình Luận (0)
Comment