[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 341

Lục Viễn Chinh dừng bước mấy giây, khẽ thở dài, không có cách nào chỉ đành nói: “Vậy để anh xem thử.”

Nói xong, anh ta vẫn muốn đi, nhưng Diệp Thu Văn không chịu buông tay, giữ anh ta lại: “Anh không ở lại à?”

Lục Viễn Chinh lấy tay cô ta ra, cũng giống như hai lần trước đến đây, vẻ mặt không mấy cảm xúc: “Trong trường học còn có rất nhiều việc, anh vẫn về trường ở thôi. Hai ngày này để anh xem xem, có thể tìm được công việc gì cho em làm hay không?”

Nói xong, anh ta cũng không để cho Diệp Thu Văn có cơ hội, lập tức đi ra cửa.

Diệp Thu Văn đuổi theo ra ngoài cửa nhìn thấy anh ta dắt xe trực tiếp đi thẳng, cô ta muốn gọi anh ta nhưng lại nhịn. Thấy anh ta đạp xe rẽ vào trong ngõ, vành mắt Diệp Thu Văn ươn ướt, cắn khóe môi, không nén nổi uất ức trong lòng, trở về phòng ngồi xuống rồi khóc.

Non nửa học kỳ còn lại trôi qua rất mau, lập tức đã tới kỳ nghỉ hè.

Nghỉ hè, Nguyễn Khê không định về nhà, mà trực tiếp xin ở lại trường để tiện mỗi ngày có thể bày quán bán hàng.

Trước khi được nghỉ, Nguyễn Khiết đến tìm cô, biết cô muốn bày quán kiếm tiền, không về nhà, cô ấy cũng xin ở lại trường. Nguyễn Khiết định đi bày hàng cùng với chị gái trong hai tháng hè này, chia sẻ mệt nhọc cùng chị.

Vì thế, sau khi kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, các bạn học khác đều mua vé về nhà, mỗi ngày các cô đều thức khuya dậy sớm, kéo hàng hóa cùng máy may tới Đại Sách Lan. Nguyên Khê nhận việc may vá quần áo, còn Nguyễn Khiết thì đừng bên cạnh thu tiền bán hàng.

Lần đầu tiên khi Tạ Đông Dương gặp Nguyễn Khiết đã nói với Nguyễn Khê rằng: “Ôi, lá gan của cô không nhỏ nhỉ? Còn thuê cả trẻ con làm việc à?”

Nguyễn Khê trực tiếp trợn mắt khinh thường với anh ấy: “Đây là em gái tôi!”

Sau khi Nguyễn Khiết đi theo bày hàng với Nguyễn Khê, thỉnh thoảng rảnh rỗi Tạ Đông Dương lại thích tìm cô ấy trò chuyện. Chủ yếu là Nguyễn Khê vẫn luôn bận rộn may quần áo ở máy may, hoàn toàn không rảnh để ý tới anh ấy, nên tất nhiên anh ấy tóm được Nguyễn Khiết là lải nhải đủ điều.

Trưa này vừa ăn cơm xong, anh ấy đang kể lể hào hứng với Nguyễn Khiết, thì bỗng nhiên có hai giọng nói lanh lảnh vang lên trước sạp hàng.

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc rất thời trang. Cô gái này mặc một chiếc váy màu lam nhạt, mái tóc dài được buộc lại một nửa bằng dây chun, chân đeo một đôi giày da nhỏ màu đen, kết hợp với tất trắng như tuyết.

Tạ Đông Dương vốn đang lải nhải, quay đầu nhìn thấy cô gái này, lập tức thu lại hết biểu cảm trên mặt.

Cô gái này sầm mặt, đứng trước sạp hàng, lặng lẽ trừng mắt với Tạ Đông Dương một lát, sau đó hất cằm bỏ đi.

Thấy cô gái đen mặt bỏ đi, Tạ Đông Dương vội vàng, hốt hoảng đứng dậy nói với Nguyễn Khê một câu: “Ngài Khê, làm phiền em gái cô trông quán hộ tôi, tôi đi một chút rồi về ngay.”

Anh ấy còn chưa nói xong, người đã đuổi theo cô gái kia rồi.

Thấy anh ấy đuổi theo cô gái trẻ kia, Nguyễn Khiết khẽ hỏi một câu: “Người yêu à?”

Trong mắt Nguyễn Khê lộ vẻ nghi ngờ: “Anh ấy có người yêu rồi à?”

Nguyễn Khiết quay đầu nhìn sang Nguyễn Khê: “Chị không biết à?”

DTV

Cô lắc đầu: “Chị thật sự không biết.”

Thấy dáng vẻ ngày thường cà lơ phất phơ của anh ấy, nào giống người có bạn gái chứ? Họ quen biết đã lâu như vậy, trước giờ cô cũng chưa từng thấy cô gái này tới tìm anh ấy, chắc đây vẫn là lần đầu trong nửa năm nay.

Nguyễn Khiết nói: “Còn rất xinh đẹp.”

Nguyễn Khê mỉm cười, thu lại sự chú ý rồi tiếp tục may quần áo, không quan tâm tới chuyện này.

Khoảng nửa tiếng sau, Tạ Đông Dương mới trở về.

Chờ anh ấy trở lại ngồi xuống, Nguyễn Khiết nhìn Tạ Đông Dương đầy tò mò rồi hỏi: “Vừa nãy là ai thế?”

Rõ ràng, tâm trạng của Tạ Đông Dương hơi ủ rũ, không có hứng lải nhải, chỉ nói ngắn gọn: “Một người bạn cùng lớn lên trong ngõ.”

Nguyễn Khiết lại hỏi: “Bạn gái à?”

Tạ Đông Dương nhìn về phía cô ấy: “Đừng nói bừa, là anh theo đuổi người ta nhiều năm, nhưng người ta không đồng ý.”

Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ: “Lúc nãy trông cô ấy có vẻ đang giận, không phải hiểu nhầm gì đấy chứ?”

Tạ Đông Dương lắc đầu nói: “Không phải, là giận anh tới đây bày hàng vỉa hè thôi.”

Nguyễn Khiết nhìn anh ấy rồi suy tư: “Chê anh làm mắt mặt hả?”

Tạ Đông Dương mỉm cười, có cảm giác như đang gượng cười: “Thật ra cũng không chê anh làm mất mặt, chỉ nói anh không làm việc đường hoàng, kêu anh mau chóng tìm một công việc nghiêm túc nào đó. Nếu không, cha mẹ cô ấy sẽ chướng mắt anh, cô ấy chỉ suy nghĩ cho anh thôi.”

Khá quen thuộc nên Nguyễn Khiết không nói mấy lời giả vờ giả vịt, mà chỉ nói: “Thì chính là chê anh làm mắt mặt.”

Tạ Đông Dương: “…”

Anh ấy định giải thích, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không biết sắp xếp câu từ như thế nào, vì thế nói bừa một câu với Nguyễn Khiết: “Ôi trời ơi! Em chẳng hiểu gì cả! Vừa nhìn đã biết em vẫn còn nhỏ rồi!”

Bình Luận (0)
Comment