[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 346

Tạ Đông Dương vỗ vỗ ngực: “Để đó cho tôi.”

Nguyễn Khê đưa tay lên chắp lại làm lễ với anh ấy: “Vậy xin tạ ơn cậu Ba ngài trước.”

Tạ Đông Dương làm việc nhanh nhẹn, gần như để việc của Nguyễn Khê để vào trong lòng, coi như đó là việc mình đang làm, cố gắng hết sức chạy đến nông thôn nhiều ngày cho nên nhanh chóng giúp Nguyễn Khê tìm được một sân nhỏ ở nông thôn.

Hôm đó sau khi tìm được một sân nhỏ, Tạ Đông Dương không đi bày sạp ngay mà cùng đi đạp xe đi tới nông thôn.

Trên đường đi về nông thôn, Tạ Đông Dương nói với Nguyễn Khê: “Cái nhà này rất lớn, đồ đạc và mặt quay về phía bắc, các phòng được xây bằng gạch, tổng cộng của chín gian phòng, trước cửa có một vườn rau xanh, vừa khéo phù hợp với yêu cầu của cô.”

Khi xuống dốc Nguyễn Khê phanh xe theo bản năng: “Người trong nhà đều dọn đi cả rồi sao?”

Tạ Đông Dương nhanh chóng đi tới bên cạnh cô: “Người trong nhà đã sớm đến thị trấn ở rồi, chỉ có ông lão vẫn luôn ở trong thôn không muốn đi. Nghe nói là sức khỏe năm nay thực sự rất yếu, nên đành tới thị trấn ở cùng con trai và con dâu, ở không gian phía dưới là một cái sân nhỏ. Sau này sẽ không trở về thôn nữa, để cũng không có tác dụng gì, bọn họ nghe nói có người muốn mua nên rất vui mừng.”

Nguyễn Khê liếc mắt nhìn anh ấy một cái rồi lại hỏi: “Có hỏi là cần bao nhiêu tiền chưa?”

Tạ Đông Dương nói: “Họ chưa nói, chỉ nói là có thể thương lượng một chút.”

Lộ trình hai mươi kilomet, Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương không hề vội vã, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để đạp xe tới đích.

Bởi vì Tạ Đông Dương đã hẹn trước nên hôm nay có người trong gia đình trở về.

Nguyễn Khê theo sau Tạ Đông Dương đến cổng, dựng xe ở bên ngoài sân xong thì gõ cửa một lát sau thấy một đôi vợ chồng trung niên đi ra ngoài từ phòng chính. Người đàn ông trên đầu đội một chiếc mũ lôi phong cũ, người phụ nữ mặc chiếc áo bông dày màu xám đậm.

Hai vợ chồng có quen biết Tạ Đông Dương, vừa gặp đã vội vàng chào hỏi.

Những thứ khác chưa nói tới, họ vẫn nhanh chóng mời Tạ Đông Dương vào nhà ngồi trước.

Tạ Đông Dương dẫn theo Nguyễn Khê đi chung, vào trong phòng ngồi xuống uống một ngụm trà nóng cho ấm người, sau khi đặt tách trà xuống mới mở miệng giới thiệu Nguyễn Khê, nói với vợ chồng hai người họ: “Người này chính là người bạn đó của tôi, cô ấy chính là người muốn mua nhà của hai người.”

Nghe nói vậy, hai vợ chồng đều hơi bất ngờ.

Bọn họ nhìn Nguyễn Khê một chút, nụ cười trên mặt có hơi lúng túng.

Người đàn ông mở miệng nói: “Cậu đừng đùa chứ, cậu nói cậu muốn mua tôi còn có thể miễn cưỡng tin được, cậu nói cô ấy muốn mua, chuyện này… tôi không tin đâu…”

Chỉ là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn dáng vẻ mới chỉ mười tám mười chín tuổi, gương mặt non nớt, làm gì có chuyện có thể mua nhà ở thôn được chứ? Còn chưa kể làm thế nào cô có thể có nhiều tiền như vậy để mua cơ chứ?

DTV

Tuy nói nhà ở nông thôn không đáng giá bằng nhà ở thành phố, nhưng cũng tốn không ít tiền. Thời buổi này thực sự làm gì có ai có thê tùy tiện móc ra nhiều tiền như vậy. Đất nước thì nghèo đói, mọi người đều phải chiến đấu với cái nghèo.

Vì lạnh nên Nguyễn Khê không bỏ khăn quàng trên cổ xuống.

Đôi tay cô bưng tách trà vẫn còn đeo găng tay, không hề tức giận, mỉm cười nói: “Ông không tin tôi cũng vẫn mua.”

Người đàn ông nhìn cô một lát, chân thành nói: “Nơi này thực sự không rẻ đâu đó.”

Nguyễn Khê lập tức hỏi: “Ông cần bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông nhìn cô giơ ba ngón tay lên: “Ngôi nhà này và cả vườn rau xanh bên ngoài phải một nghìn hai.”

Đúng là không rẻ, Nguyễn Khê quay đầu nhìn vào trong phòng lên tiếng hỏi: “Tôi có thể xem xung quanh không?”

Nhà đương nhiên có thể xem thoải mái, người đàn ông đứng lên nói: “Cô cứ xem thoải mái.”

Nguyễn Khê lập tức đặt tách trà xuống, đứng dậy, đến từng phòng một nhìn quanh, sau đó lại đi ra nhìn vườn rau bên ngoài một chút, tự mình bước trên sân nhỏ trồng rau để đó xem khoảng đất này lớn bao nhiêu.

Cách này có hơi xa lạ với đôi vợ chồng, Tạ Đông Dương hỏi cô: “Cô thấy nơi này thế nào? Tôi đi không ít nơi, nhà này là lớn nhất, nhà cũng không tệ, không cũ đến mức không chấp nhận được. Nhưng mà một nghìn hai thực sự có hơi đắt.”

Nguyễn Khê nói nhỏ với anh ấy: “Tôi cũng cảm thấy không tệ, anh cảm thấy có thể rẻ hơn một chút không?”

Tạ Đông Dương hắng giọng: “Thử xem sao đã.”

Hai người thì thầm xong quay trở lại sân, một lần nữa vào nhà ngồi xuống với đôi vợ chồng kia.

Người đàn ông hỏi Nguyễn Khê: “Cô xem xong cảm thấy thế nào?”

Nguyễn Khê nói: “Tạm thời thì không tệ, chỉ là giá hơi mắc, chúng ta có thể bàn bạc lại không?”

Hai vợ chồng thực sự muốn rao bán căn nhà này, không từ chối mà nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Cô có thể trả bao nhiêu?”

Bình Luận (0)
Comment