Tạ Đông Dương lại lùa một miệng cơm lớn, đôi mắt đỏ lên khi anh đang nhai, rất nhanh nước mắt chỉ muốn chực để trào ra.
Nguyễn Khê nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, cô cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười. Dĩ nhiên cô không bật cười và cũng không nói về chủ đề này nữa, lại hỏi Tạ Đông Dương: “Năm nay anh kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Nhắc đến đề tài này, tâm trạng bỗng nhiên thoải mái lên một chút, Tạ Đông Dương khịt mũi, giọng nói trong trẻo trở lại: “Gần được mười ngàn rồi, trong mười tháng rưỡi nữa, chắc chắn sẽ có mười ngàn.”
Nguyễn Khê cười nói thầm: “Tôi đã có hơn mười ngàn rồi.”
Tạ Đông Dương hiểu: “Cô có tay nghề mà.”
Trời lạnh, sợ cơm sẽ nguội, Nguyễn Khê vội vàng ăn nốt phần cơm còn lại, ăn xong cô buông đũa xuống hắng giọng nhìn Tạ Đông Dương: “Anh có quen với vùng quê ở đây không?”
Tạ Đông Dương ăn xong cũng bỏ đũa xuống.
Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Khê: “Không phải rất quen, nhưng cũng tạm ổn, có chuyện gì sao?”
Nguyễn Khê cho tay vào trong ống tay áo bông: “Không phải bây giờ đang có chút tiền sao? Tôi muốn mua một sân vườn, tạm thời tôi không mua nổi sân vườn trong thành phố, vì vậy muốn mua một cái ở vùng quê.”
Tạ Đông Dương nhìn cô nói: “Cô đã kiếm được hơn mười ngàn, có cái sân vườn nào trong thành phố không mua nổi chứ? Không nói đến những ngôi nhà trệt đại tạp viện đổ nát đó, những cái Tứ hợp viện có hai ba lối vào thì thực sự mua không nỗi, nhưng lại quá đủ cho loại có một lối vào.”
Nguyễn Khê đưa tay lên giữ ấm: “Vậy tôi không phải giữ lại một ít tiền để làm việc khác hay sao? Mang hết tiền đi mua một sân vườn, trong tay thì không có một phân tiền lẻ nào, muốn làm chút gì đó khác cũng không được, mượn cũng không có.”
Tạ Đông Dương nói: “Mua hàng cần bao nhiêu tiền? Để lại một ít là đủ rồi.”
Nguyễn Khê hừ một tiếng: “Anh thực sự hi vọng dựa vào việc bán hàng tạp hóa và cả đời bán hàng ở đây sao? Năm nay người ít, nên chúng ta mới kiếm được tiền, anh đợi mà xem, năm nay người ta biết chúng ta kiếm được nhiều tiền thì sang năm, những quầy hàng bán đồ tạp hóa nhỏ này sẽ mọc lên như nấm sau mưa đấy.”
Tạ Đông Dương nói: “Chúng ta lại không rêu rao thì ai mà biết chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Nguyễn Khê đưa tay đẩy vào đầu anh ấy: “Anh ngốc đấy à! Toàn bộ thành Tứ Cửu này đâu phải chỉ có hai chúng ta bán hàng ở đây, tóm lại sẽ có người đi khoe mẽ, rất nhanh người ta sẽ biết được, một năm chúng ta kiếm được mười ngàn.”
Tạ Đông Dương chớp mắt suy nghĩ: “Đúng rồi.”
Anh ấy lại nhìn Nguyễn Khê: “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây?”
Nguyễn Khê giảng giải cho anh ấy: “Anh đã kiếm được tiền rồi, tiền này chính là vốn liếng của anh, anh muốn làm chút gì đó mà không được? Anh nghĩ xem, chúng ta lấy hàng hóa từ trong các nhà máy, khổ khổ cực cực đến đây bán hàng, vậy ai là người kiếm được tiền nhất?”
DTV
Tạ Động Dương suy nghĩ: “Nhà máy kiếm được tiền nhất.”
Nguyễn Khê gật đầu mà không nói thêm gì.
Tạ Đông Dương trầm tư rồi lại nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể mở được nhà máy, không có người, những nhà máy đó là của nhà nước.”
Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Anh không để ý đến thời sự à? Trước đó không lâu, có một người bán đậu rang, bán quá chạy và thực sự là bận rộn hết mức, nên đã thuê một vài người về nhà làm, bị người ta báo cáo đến cấp trên.”
Tạ Đông Dương khẽ mở to mắt lên: “Sau đó thì sao?”
Nguyễn Khê nói: “Bên trên bảo đừng vội, để xem thế nào, anh nói xem đây là có ý gì?”
Tạ Đông Dương vỗ mạnh vào máy may: “Đó chính là thái độ ngầm đồng ý cho phép thuê người làm sao?”
Nguyễn Khê mím môi đánh vào tay anh ấy: “Làm hỏng máy may của tôi thì phải bồi thường đấy.”
Tạ Đông Dương thu tay lại: “Nhưng mở nhà máy vẫn là chuyện lớn.”
Nguyễn Khê cuộn tay lại: “Chuyện lớn làm không được, thì làm từ việc mở xưởng nhỏ không phải là được à? Cũng không phải nói cần mở nhà máy gì gì đó, dù sao bây giờ cơ hội có rất nhiều, anh phải tự mình quan sát, có muốn kinh doanh thì đừng do dự mà hãy nhanh chóng làm đi, anh quen thuộc với thành Tứ Cửu như thế, không biết ở đây thiếu thứ gì sao? Thiếu cái gì thì buôn cái đó, buôn cái gì có giá trị lớn, đừng có chăm chăm vào những thứ tạp hóa nhỏ lẽ như nồi, bát, muôi, chậu, ở đây kiếm không ra hàng thì đi tới nơi khác, đi đến phương Nam mà phát triển, không phải anh rất hiểu về chuyện đầu cơ tích trữ hay sao?”
Tạ Đông Dương cũng cuộn tay lại, một lúc sau nhìn Nguyễn Khê nói: “Không hổ danh là Ngài Khê của tôi, có tầm nhìn.”
Nguyễn Khê vẫn đứng cuộn tay trong áo nhìn anh ấy: “Giúp tôi đến vùng quê tìm một cái sân vườn đi, tốt nhất là lớn một chút, có một cái vườn rau có thể trồng các loại rau càng tốt, tôi sẽ về nhà vào kỳ nghỉ đông, tốt nhất là phải xong việc trước kỳ nghỉ.”