Cô ta cũng không muốn đến làm bảo mẫu cho người ta, nhưng thực sự thì Lục Viễn Chinh không tìm ra được việc khác cho cô ta làm, lại còn nhờ các bạn học khác tìm hơn một hai tháng mới tìm được, nghĩ đến việc bày hàng bán trên đường thì rất mất mặt, ít nhất thì làm bảo mẫu sẽ không có ai biết, ngoài mặt cũng nói là bà con ở trong nhà, nghe cũng có chút thể diện, vì vậy cô ta mới lựa chọn đến làm.
Nhưng ai lại biết được!
Lại gặp phải Nguyễn Khê!
Nguyễn Khê đáng chết!
Nguyễn Khê phải còn về may áo quần, nên không thể ở lại nhà bà cụ Châu lâu được. Cô ngồi nói vài câu với bà cụ Châu, lấy tiền công rồi đặt áo quần xuống, bèn đứng dậy quay trở về đường Đại Sách Lan.
Trước khi đi, cô đến trước cửa phòng bếp, cười và nói to với Diệp Thu Văn: “Này, bà con phương xa.”
Diệp Thu Văn giận đến đỏ mặt đáp lại lời cô: “Quầy hàng kinh tởm.”
Nguyễn Khê cười: “Cô quên là tôi là một sinh viên giỏi của Đại Học Bắc Kinh sao, sau khi tốt nghiệp sẽ được nhà nước bố trí cho một công việc ổn định, là người của nhà nước, chỉ e là não của cô bị nghiền thành hồ rồi, nên chỉ thấy được hiện giờ tôi đang bày bán hàng trên đường.”
Diệp Thu Văn giận đến muốn phát nổ, nhưng lại không dám gây sự ở nhà bà Châu, Nguyễn Khê không có thì giờ mà tán gẫu với cô ta, nên vẫy vẫy tay về phía cô ta mà vẫn cứ cười nói: “Bye bye bà con phương xa.”
Nói xong thì cô không đứng lại nữa mà cất bước bỏ đi. Diệp Thu Văn tức c.h.ế.t đi được, muốn đập phá đồ đạc, nhưng mọi thứ ở đây đều không phải là đồ của cô, đập hỏng rồi cũng đền không nỗi, thế nên chỉ đành cố kìm lại. Chỉ cần kìm lại không chết, vậy thì cố kìm.
Việc Diệp Thu Văn có quay về nhà hay không, hay làm gì khi ở lại Bắc Kinh thì Nguyễn Khê đều không quan tâm cũng không để ý tới nữa, nên đương nhiên cô cũng không nghĩ nhiều, quản nhiều nữa.
Cô vẫn cứ nên quản cho tốt việc của mình đã, bán hàng kiếm tiền và để dành vốn.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, sau khi nhập học thì Nguyễn Khiết cũng không có cách nào giúp cô được nữa, vào đại học ở thời điểm này và vào đại học ở trong xã hội hiện đại thì hoàn toàn không giống nhau.
Học sinh ở trong xã hội hiện đại bị ép học hơn mười mấy năm ở tiểu học, Trung học cơ sở, trung học phổ thông, vào đến đại học thì có thể thư thái và không cần quá chuyên tâm vào việc học.
Có không ít người yêu cầu đối với bản thân là không trượt môn chuyên ngành và kết hợp với bằng cấp là được rồi.
Nhưng đa số sinh viên đại học ở thời điểm hiện tại là một nhóm người sống tách rời khỏi khuôn viên trường rất nhiều năm, muốn học cũng không học được. Ôn tập bạc mạng trong một tháng để thi đại học, tức là đến để học tập, đến để bổ sung kiến thức.
Nguyễn Khiết là như vậy, và một vài người bạn cùng phòng của Nguyễn Khê, thậm chí có thể nói hầu như tất cả các sinh viên đại học đều như thế.
Ngoại trừ thời gian lên lớp nghe bài giảng, thì thời gian ngoài giờ học không phải học ở phòng tự học, thì ở thư viện đọc sách.
Mục tiêu của rất nhiều người là trong bốn năm đại học, là phải đọc hết tất cả các sách vở ở thư viện.
Bình thường không có việc gì cũng rất ít người ở lại trong kí túc xá, cùng lắm thì thức dậy muộn một lúc vào sáng chủ nhật, hoặc thỉnh thoảng về sớm một lúc vào buổi tối, bởi vì trong ký túc xá không có bầu không khí học tập, không thích hợp cho việc yên tâm học tập.
Nguyễn Khê thì khác so với trong những người này, thời gian sau buổi học thì cô ở trong ký túc xá, vì căn bản những người khác không có ở ký túc xá thì đó là sự thanh tịnh đối với cô, có thể an tâm làm việc của mình.
Đợi đến giờ tắm rửa nghỉ ngơi, khi bạn cùng phòng từ bên ngoài quay về thì cô cũng cất máy may của mình đi, cùng nhau đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Nếu như vẫn còn thời gian thì cô ngồi trên giường đọc sách một hồi.
Cái nóng như thiêu đốt của mùa hè ở bề mặt trái đất đang từ từ hạ nhiệt, còn mùa đông ở phương Bắc thì rất lạnh.
Khi đi ra ngoài bán hàng, Nguyễn Khê sẽ bao kín mình bằng chiếc khăn quàng cổ, trên tay cũng mang một cặp găng tay len dày, nhưng là loại bao một nữa tay, để khi làm việc chỉ cần để lộ ngón tay ra ngoài.
Giờ ăn trưa, Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương còn lấy máy may làm bàn ăn.
Nguyễn Khê nhìn ra được tâm trạng của Tạ Đông Dương không được vui, nên hỏi anh vào giờ ăn cơm: “Vẻ mặt tang thương, sao vậy?”
Tạ Đông Dương gắp hai miếng khoai tây mỏng và nắm cơm to nhét vào miệng rồi nói: “Cô ấy kết hôn rồi.”
DTV
Nghe xong Nguyễn Khê sững sờ một hồi, một lúc sau lại hỏi: “Với ai?”
Tạ Đông Dương nói: “Một cán bộ của cửa hàng bán thực phẩm phụ.”
Nguyễn Khê nhìn anh ấy khẽ than thở: “Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm.”