Nguyễn Thu Nguyệt ngồi ở bên cạnh cô chăm chú lắng nghe, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Nguyễn Khê ngủ gật, đến nỗi ngả đầu tựa vào vai Nguyễn Thu Nguyệt.
Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu về phía cô nhìn rồi mỉm cười, để cho cô dựa vào vai mình ngủ tiếp, bản thân tiếp tục nghe giảng.
Những thứ viện sĩ này nói cô bé đều thích, càng nghe càng thú vị, vừa nghe đã có cảm giác như mình đang ở trong vũ trụ vậy, cảm giác như vừa hoàn thành một chuyến du lịch tuyệt đẹp trong ngành khoa học vậy.
Nhưng sau đó trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một người phát ngôn trẻ, khiến hội trường có chút rắc rối nhỏ.
Nguyễn Thu Nguyệt có thể hiểu được lý do của rắc rối nhỏ này, vì là người trẻ tuổi, ngoại hình rất ưa nhìn hơn nữa không chỉ ưa nhìn, khi mc điều khiển chương trình giới thiệu thông tin có rất nhiều danh hiệu, còn trẻ tuổi như vậy mà lại có không ít thành tích nghiên cứu.
Mặc dù cô bé nghe không hiểu lắm nhưng vừa nghe đã biết là một nhân vật lợi hại.
Người vừa rồi lên sân khấu phát biểu chính là người thuộc thế thế ông bà, bây giờ đột nhiên lại mời một người hơn hai mươi tuổi lên sân khấu, vừa ưa nhìn lại còn có những danh hiệu cao cấp, các cô gái nhỏ trong hội trường không náo loạn một chút mới là lạ.
Tất cả mọi người đều trong độ tuổi thanh xuân hoạt bát, những phản ứng này là hoàn toàn bình thường.
Vì bên cạnh Nguyễn Thu Nguyệt không có bạn nữ nào, Nguyễn Khê lại ngủ thiếp đi, nên cô bé không thể nói chuyện với ai.
Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh còn không hiểu tại sao lại xảy ra rắc rối nhỏ này, cho nên quay đầu hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sao thế? Người này lợi hại hơn so với hai người trước sao?”
Nguyễn Thu Nguyệt cười một chút: “Thực ra không phải, hai người trước đều là viện sĩ.”
Bình thường những người được chọn làm viện sĩ nhỏ nhất cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, người này mới hơn hai mươi tuổi nhất định không phải viện sĩ.
Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh có chút nghi ngờ, người trên sân khấu cũng bắt đầu lên tiếng, bọn họ lập tức nghiêm túc nghe giảng không nói nữa.
Khung xương của Nguyễn Thu Nguyệt gầy gò, Nguyễn Khê tựa lên vai cô bé ngủ không được thoải mái. Cảm thấy đầu bị đau, cô mơ màng ngẩng đầu lên, sau đó lại dựa đầu vào ghế ngủ.
Vừa mới chìm vào giấc ngủ thì có người ở bên cạnh đẩy vai cô.
Cô bị lắc nên tỉnh lại, giật mình mở mắt ra, thấy Nguyễn Khiết đã tới từ khi nào, ngồi ở bên cạnh cô. Cô vẫn biết rõ mình ở đâu, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”
Nguyễn Khiết chỉ chỉ người phát ngôn trên sân khấu, nhỏ giọng nói: “Đó là Lăng Hào phải không?”
Nghe nói vậy, Nguyễn Khê tỉnh táo hơn một chút, quay đầu lại nhìn về phía người phát ngôn ở trên sân khấu. Vừa thấy ánh mắt cô đã có chút bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn về phía Nguyễn Khiết, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người phát ngôn trên sân khấu.
Nguyễn Khiết nhỏ giọng hỏi một lần nữa: “Có phải không?”
Nguyễn Khê quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khiết, nói chuyện có chút nghẹt thở, thấp giọng nói: “Không phải đơn vị của em tổ chức sao? Mời người ta tới mà em không biết à, sao lại hỏi chị vậy?”
Nguyễn Khiết nhỏ giọng nói: “Không phải em phụ trách, sao em biết được chứ, em chỉ là một đứa chậm chạp. Vừa làm xong việc thì vội chạy tới đây, tới rồi thì thấy trên sân khấu có tiếng nói, cảm thấy khá giống anh ấy nhưng không biết có phải hay không.”
Nguyễn Khê nghe Nguyễn Khiết nói xong thì lại di chuyển ánh mắt lên sân khấu.
Nguyễn Khiết nói không sai, người này dáng vẻ nhìn giống Lăng Hào, nhưng cô lại có cảm giác hình như không phải. Gương mặt Lăng Hào có chút non nớt, mà khuôn mặt và ngũ quan của người trẻ tuổi này có đường nét rất rõ ràng, cả khuôn mặt toát lên vẻ tuấn tú.
Quan trọng nhất là cách nói chuyện và ánh mắt cũng không hề giống.
Nguyễn Khiết ở bên cạnh hỏi: “Chị cảm thấy có phải không?”
Nguyễn Khê lắc đầu một cái: “Không biết nữa.”
Vì muốn xác nhận, cô quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Họ giới thiệu người phát ngôn này tên là gì vậy?”
Nguyễn Thu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Em không để ý.”
Vừa rồi cô bé chỉ để ý tới vụ gây rối và gương mặt của người này.
Nguyễn Khê lại gần Nguyễn Khiết nhìn người trẻ tuổi trên sân khấu nói nhỏ: “Có lẽ là không phải đâu.”
Nguyễn Khiết nhìn kỹ lại một lát, nói: “Nhìn qua thì thấy giống nhưng nhìn kỹ một chút thì thực sự cảm thấy không phải là anh ấy.”
DTV
Dù sao người ta cũng đang nói, các học sinh cũng nghe rất nghiêm túc, hai người không nói tiếp nữa.
Đương nhiên sau khi ngủ một giấc Nguyễn Khê không còn buồn ngủ nữa, ngồi trên ghế nhìn người trẻ tuổi đang nói chuyện trên sân khấu. Bởi vì không nghe từ đầu nên cô không hiểu người đó nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt người đó.
Sau khi người trẻ tuổi này nói xong, buổi tọa đàm cũng kết thúc.