Mc điều khiển chương trình nói xong lời kết thúc, học sinh trong hội trường cũng từ từ đứng dậy bắt đầu rời đi.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng nhau đứng dậy, cô hỏi: “Đi luôn sao?”
Nguyễn Khiết nói: “Đi chứ, em còn phải trở về làm việc nữa.”
Nói xong hai người đi theo sau Nguyễn Hồng Quân, ra khỏi hội trường.
Tại chỗ ngồi ở hàng thứ nhất ở hội trường, người phát ngôn trẻ tuổi và hai viện sĩ kia đứng dậy. Cậu đứng dậy nói với một trong hai viện sĩ kia hai câu, qua khoảng trống thấy có hai gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt anh rung động một chút rồi tập trung ánh mắt lên gương mặt người ở bên trái, thấy cô đang đứng nói vài câu với người bên phải rồi cùng ba học sinh ngồi ở phía sau đi ra khỏi cửa sau của hội trường.
Viện sĩ thấy cậu đang nói chuyện thì thất thần, tò mò liếc nhìn xuống hàng ghế sau, hỏi cậu: “Sao thế?”
Người trẻ tuổi khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt lập tức căng thẳng, vội nói với viện sĩ: “Thầy Chử, em có chút chuyện ra ngoài một chút.”
Trong hội trường còn nhiều học sinh còn chưa đi hết, đương nhiên cậu trong đi ra phía sau mà lập tức đi ra cửa trước cũng các học sinh. Sau khi rời khỏi cậu vội vã nhìn xung quanh nhưng không thấy người vừa mới nhìn thấy ở hội trường.
Cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn lại, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một lát sau cậu quay lại hội trường, lên sân khấu cầm mic mở lên gọi: “Nguyễn Khê! Tôi là Lăng Hào!”
“Khê Khê! Tôi là em Lăng Hào!”
“Tôi là cậu em trai đó đây!”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vừa đi qua chỗ ngoành ở hội trường, lúc đang tăng tốc bước đi thì chợt nghe thấy trên loa truyền đến tên của mình, Nghe thấy giọng nói, cô và Nguyễn Khiết lập tức ngẩn người dừng chân lại.
Một lát sau, Nguyễn Khiết nói: “Là Lăng Hào, anh ấy đang gọi chị.”
Nguyễn Khê lấy lại tinh thần, cũng Nguyễn Khiết xoay người lại, đi từ trong góc ra thì thấy Lăng Hào vội vã ra ngoài từ cửa chính hội trường, Sau khi ra ngoài cậu nhìn xung quanh, lúc nhìn sang bên này thì vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Khê.
Hai người đứng nhìn nhau cách nhau khoảng hai mươi mét, trong nháy mắt cả thế giới đều trở lên yên tĩnh.
Trong nhà hàng, Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi đối mặt với nhau trên bàn ăn.
Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên trái Nguyễn Khê, bên phải là Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh.
Bốn người ngồi đối diện với một người.
Nguyễn Hồng Quân nhếch miệng cười, hắng giọng một cái rồi lên tiếng: “Em… Em Lăng Lăng à?”
Lăng Hào: “…”
Nguyễn Thu Nguyệt mím chặt môi để mình không bật cười.
Nói xong Nguyễn Hồng Quân quay lại nhìn về phía Nguyễn Khê: “Chị cả, đây là ai vậy? Chị còn có người bạn lợi hại như vậy à?”
Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào mỉm cười, cảm thấy có chút mới lạ: “Nếu được thì cậu tự giới thiệu một chút đi?”
Lăng Hào hắng giọng hai lần nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, lúc đó các em và Khê Khê ở trong thôn, vẫn còn tương đối nhỏ.”
Vừa nói vậy, Nguyễn Thu Nguyệt đột nhiên nhớ ra, ánh mắt sáng lên nói: “À à, vậy thì em nhớ ra anh rồi, anh chính là người con trai ở trong nhà sàn đó, mẹ anh từng khám chân đau cho em, đúng không?”
Lăng Hào gật đầu với cô bé: “Đúng.”
Có thể gặp lại thực sự là một niềm vui bất ngờ, Nguyễn Khê nhìn cậu nói: “Cậu thay đổi nhiều thật, tôi thực sự không nhận ra, khi đó còn như như vậy… mà… bây giờ đã… như vậy…”
Nếu như cậu ấy không gọi cô thì chắc chắn cô sẽ không chủ động đi gặp cậu ấy.
Lăng Hào lên tiếng: “Lớn rồi, thực sự có chút thay đổi, cậu cũng thay đổi rất nhiều.”
Nguyễn Khê nhìn cậu chớp chớp mắt, không nhịn được cười hỏi: “Vậy mà cậu còn dám gọi tôi? Còn gọi qua loa ở hội trường…”
Mọi người đều nghe thấy, lúc đó tất cả học sinh đều nhìn về phía cậu, có người còn vừa nhìn vừa che miệng cười. Ai có thể ngờ được rằng giảng viên mới một giây trước còn vô cùng bình tĩnh một giây sau lại tự nhận mình là em trai ngoan như vậy chứ.
Thực sự là chuyện lớn cỡ nào cũng có thể xảy ra.
DTV
Dù sao thì thực sự quá xấu hổ, Lăng Hào hắng giọng nói: “Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là nếu như thực sự là cậu, vất vả lắm mới gặp ở đây, nếu bỏ lỡ thì sau này có thể không gặp được nữa.”
Nghe anh nói như vậy, đột nhiên Nguyễn Khê cảm thấy có chút thương cảm.
Nhưng gặp lại là chuyện tốt, cô vừa cười vừa nói: “Không sao mà, Tiểu Khiết đang làm việc cho bộ giáo dục, không chừng ngày nào đó con bé phát hiện trong danh sách có tên cậu, sau đó cho tôi biết.”
Lăng Hào nhìn cô: “Nếu như cậu biết là tôi, cậu sẽ tìm tôi sao?”
Nguyễn Khê nghĩ một lát, cười nói: “Có thể… tôi sẽ miễn cưỡng đi tìm cậu.”
Dù sao bây giờ cậu đã sống tốt như vậy, hơn nữa cũng đã xa cách nhiều năm, không liên lạc với nhau, làm gì có cô gái nào không ngại ngùng đột nhiên đi tìm cậu chứ, nhìn như thể đang cố bám víu vào mối quan hệ vậy, nghĩ đã thấy xấu hổ đến mức tê cả da đầu.