[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 395

Nguyễn Hồng Quân tiếp tục hỏi: “Vậy anh bao lớn rồi? Nhìn cũng không kém chị cả của em là mấy đâu.”

Lăng Hào gật đầu: “Cũng gần bằng.”

Nguyễn Khê đã bắt kịp đề tài, ở bên cạnh lên tiếng: “Nói chính xác thì cậu nhỏ hơn tôi một tuổi.”

Lăng Hào liếc nhìn cô một cái: “Nhỏ hơn một tuổi không có gì khác biệt với bằng tuổi.”

Nguyễn Hồng Quân rõ ràng: “Khó trách khi còn bé chị cả của em quản anh, gọi anh là đứa con yêu, cũng bởi vì anh nhỏ hơn chị ấy, chị ấy xem anh trở thành em trai nhỏ, cho nên mới gọi anh như vậy.” Nói xong Nguyễn Hồng Quân đột nhiên cười: “Em còn hoài nghi có phải lúc đầu chị ấy còn muốn gọi anh là oắt con hay không.”

Nguyễn Khê cũng không nhịn được cười một cái, lại nhịn xuống nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân: “Chớ nói nhảm, không chỉ là bởi vì nhỏ tuổi, là khi đó dáng dấp của cậu ấy rất bé nhỏ, lại mềm mềm đáng yêu, như vậy ai gặp mà không muốn tới bóp hai cái? Chính là nhóc con đáng yêu đó.”

Nguyễn Hồng Quân vẫn cười: “Anh xem, có phải oắt con không?”

Nguyễn Khê trợn mắt nhìn Nguyễn Hồng Quân một cái, cậu ở bên cạnh muốn nhiên chặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Em không nhớ kỹ chút nào, cũng không tưởng tượng được khi còn bé vừa mềm vừa đáng yêu là dạng gì, thật là khó có thể tưởng tượng…”

Dáng dấp hiện tại của Lăng Hào tuyệt đối không mềm không thơm càng không đáng yêu.

Lăng Hào đạp xe hắng giọng: “Đều đã qua rồi, bây giờ đã lớn lên, không phải em trai cũng không phải đứa con yêu.”

Nhìn anh kháng cự như thế, Nguyễn Khê lại không nhịn được cười được, xem ra xưng hô con yêu này đã làm anh bị tổn thương.

Ba người cứ nói chuyện phiếm trên đường đi, đi về hướng nông thôn.

Tới nông thôn đậu xe vào sân xong, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân dẫn Lăng Hào vào trong nhà uống nước. Rót nước, ngồi xuống nghỉ ngơi, uống một ngụm lớn cho đỡ mệt.

Nguyễn Thúy Chi nghe được động tĩnh, đi từ phòng chính đến bên này, vào nhà lập tức nói: “Có phải mệt c.h.ế.t hay không? Cô đã nói chờ dượng cháu rảnh rồi, để dượng giúp cháu chuyển, các cháu nhất định phải tự mình chuyển, vừa đi vừa về xa như vậy.”

Nguyễn Khê thả ly trong tay xuống, nói tiếp: “Chỉ có chút chuyện nhỏ này, không thành vấn đề với chúng cháu.”

Nguyễn Thúy Chi vừa muốn nói lại thôi, chợt nhìn thấy một bộ mặt lạ hoắc đứng lên khỏi bàn, tất nhiên là do nhìn thấy cô ấy vào nhà mới lễ phép đứng lên chào hỏi. Cô ấy hơi sửng sờ, đôi mắt tỏa sáng, cười hỏi: “Tiểu Khê, đây là ai thế?”

Thằng nhóc này lớn lên dáng dấp không tệ nha, vóc dáng cũng cao, nhìn đúng là tuấn tú lịch sự.

Nguyễn Khê cũng đứng lên: “Cô cũng không nhận ra sao? Lăng Hào đó.”

Nguyễn Thúy Chi lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Hả?”

Hả xong cô ấy mới cẩn thận nhìn kỹ Lăng Hào, thần sắc trên mặt đều là vẻ không dám tin.

Lăng Hào lên tiếng nói: “Bác gái, cháu là Lăng Hào.”

Nguyễn Thúy Chi vẫn là không thể nào dám tin tưởng, cười nói: “Cháu biến hóa lớn quá đi, không giống với khi còn bé, bác nhớ rõ khi còn bé dáng dấp cháu như thế nào, mỗi ngày đều đến tiệm may học tập cùng với Tiểu Khê Tiểu Khiết.”

Cô ấy còn tưởng là Nguyễn Khê thông suốt tìm được đối tượng, đột nhiên mang về đây.

Nếu đã không phải thì tất nhiên cũng không đề cập đến cái này nữa, Nguyễn Thúy Chi lại hỏi: “Lăng Hào cháu cũng ở Bắc Kinh à?”

DTV

Lăng Hào gật gật đầu: “Vâng, ở chỗ này làm việc.”

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Vậy thì rất tốt, sau này có rảnh thì thường xuyên tới chơi.”

Thật ra cô ấy biết Lăng Hào ở Bắc Kinh, mấy ngày trước Nguyễn Khê dẫn theo bọn người Nguyễn Thu Nguyệt đi chơi trong thành phố trở về, mấy đứa bé đã nói tới chuyện này, chỉ nói lúc trước bị người ta xem như đồ ngốc, bây giờ anh ấy khó lường lắm.

Nhất là Nguyễn Trường Sinh nghe vô cùng kinh ngạc: “Là thằng bé ngốc kia à? Khi còn bé như quả dưa?”

Bây giờ lại nhắc tới hỏi một lần, tất nhiên là để trò chuyện.

Trò chuyện vài câu, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân cũng không đứng lại nữa, tranh thủ thời gian mang đồ đạc còn lại lên xe. Chiếc xe xích lô không thể chứa hết được, buộc vào đằng sau xe đạp như mấy chuyến trước đó.

Lăng Hào và Nguyễn Khê, Nguyễn Hồng Quân cùng chào hỏi với Nguyễn Thúy Chi, sau đó đạp xe đi khỏi sân.

Xe xích lô chở đồ càng nặng hơn, tất nhiên Lăng Hào không để Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân chạy. Nguyễn Khê là nữ giới sức yếu, Nguyễn Hồng Quân còn nhỏ tuổi, chỉ có anh là thích hợp chạy nhất, cho nên vẫn là để Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân đi xe đạp.

Đi ra ngoài hơn nửa giờ, Nguyễn Hồng Quân quay đầu nói: “Chị cả, em chạy xe qua đó trước, đến lúc đó em để đồ đạc xuống, trở lại đón chị, em chạy xe của chị.”

Nguyễn Khê ổn định hơi thở: “Em đi đi, đến thì nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Hồng Quân không đáp lời này, đạp xe đi mất, đạp chiếc xe sắp bay lên.

Bình Luận (0)
Comment