Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Hồng Quân đi xa, quay đầu lại nói với Lăng Hào: “Chúng ta không vội, từ từ chạy là được.”
Lăng Hào nhìn cô cười một cái: “Tôi cũng không vội.”
Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh một cái, lúc xe loạng choạng muốn lệch đi mới vội vàng đỡ lại nhìn về phía trước. Giống như cô lại phát hiện có chỗ anh tương đối giống với trước kia, chỉ có lúc nói chuyện với cô mới có thể bật cười nhẹ nhõm.
Cũng không phải nói anh không cười với người khác, chỉ là ít cười, ngẫu nhiên cười một chút cũng chỉ dừng lại trên khóe miệng.
Nguyễn Khê nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn con đường trước mắt, cũng không tự giác khẽ mỉm cười một cái.
Mà Nguyễn Hồng Quân vừa đi, cậu giống như cũng bằng lòng chủ động nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng hỏi Nguyễn Khê: “Lâu như vậy không yêu đương kết hôn, là vẫn chưa gặp được người thích hợp hay sao?”
Nói đến tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ nữa, theo điều kiện của cô, không nên cô đơn đến bây giờ. Lúc trước anh còn tưởng tượng, hắn là cô sẽ sớm tìm được người trong lòng đi vào con đường hôn nhân, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Thật sự anh không nghĩ tới, đến bây giờ cô vẫn còn là một người độc thân, dù sao Nguyễn Khiết cũng đã kết hôn rồi.
Đương nhiên cho dù là không nghĩ tới, cho dù trong lòng đã xác định trước, nhưng hôm đó thấy được cô xuất hiện trong lễ đường, thậm chí không xác định có phải là cô hay không, trong khoảnh khắc đó anh vẫn mất lý trí mất khống chế.
Là trò cười náo loạn thật lớn nhưng anh cũng không hối hận.
Cho dù bây giờ cô đã kết hôn, anh và cô vẫn là người xa lạ, anh cũng không hối hận khi ngày đó đã làm như vậy.
Nghe anh hỏi như vậy, Nguyễn Khê quay đầu liếc anh một cái, trả lời: “Chắc duyên phận chưa tới.”
Tuy nói cô vẫn luôn bề bộn nhiều việc, trong đầu cũng không chừa lại nhiều không gian để nghĩ đến chuyện này, thật sự cô cũng không quan trọng không vội vã, nhưng cũng không cố gắng tránh né hay bài xích chuyện này.
Dù sao cũng chưa gặp được, vậy thì cứ như vậy thôi.
Bốn năm đại học, trường học không cho phép yêu đương, mọi người cũng đều lo học tập, không có ai biểu hiện có ý tứ với cô ở phương diện kia. Sau khi tốt nghiệp cô tưởng là Hứa Chước sẽ thổ lộ với cô, nhưng Hứa Chước cũng không nói.
Ngược lại cô từng cân nhắc, nếu như Hứa Chước thổ lộ với cô, cô sẽ từ chối hay là lựa chọn thử với anh ấy một chút xem sao.
Đương nhiên bởi vì thời gian quen biết nhau quá lâu, quen từ lúc trung học tới đại học, làm bạn với nhau bảy tám năm, thật sự là quá quen, cho nên cũng không có cảm giác tim đập thình thịch kích tình mênh mông, hắn là anh ấy cũng thế.
DTV
Hứa Chước không có bảy tỏ đã rời xa rồi, đây cũng coi như quên đi.
Lúc làm việc ở cục Công thương, cũng có đồng nghiệp thích giật dây giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng không gặp được người nói chuyện hợp ý, có hai người lấy lòng cô, có ý tứ theo đuổi cô, nhưng sau khi cô đưa đơn từ chức thì họ lập tức rút tay lại.
Thế giới của người trưởng thành đều thực tế, tìm kiếm một đối tượng kết hôn, không có ai đang tìm kiếm tình yêu.
Từ chức đến nay đã một năm, phần lớn thời gian cô đều ở tại nông thôn, vẽ tranh quần áo cắt xén vải vóc, hoặc là tự mình đi vào thành phố nhìn một vòng, nhìn khách quen một chút, chọn lựa sợi và vật liệu tổng hợp.
Mấy người Nguyễn Thúy Chi muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng bọn họ lại không muốn bà mai nông thôn tìm kiếm đàn ông ở nông thôn cho cô. Sau đó bọn họ lại không biết gì về người trong thành phố, chỉ có thể tạm dừng lại, trông cậy vào Nguyễn Khê tự mình tìm.
Chính Nguyễn Khê lại không tích cực, luôn nói là tùy duyên, còn không phải kéo dài tới bây giờ sao.
Nhưng Nguyễn Khê không nói kỹ càng những lời này, cô hỏi lại: “Cậu thì sao?”
Lăng Hào nói: “Tôi cảm thấy mình còn nhỏ.”
Nguyễn Khê: “…”
Có ý gì! Cô lớn hơn anh một tuổi là già sao!
Coi như số tuổi hai đời cộng lại, cô cũng cảm thấy mình vẫn là mười tám tuổi!
Lăng Hào nhìn biểu cảm trên mặt cô thì bật cười: “Tôi giống như cậu, đều còn nhỏ, tôi cảm thấy không cần phải gấp.”
Nguyễn Khê thu hồi biểu cảm trên mặt, hài lòng nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Tuổi mụ hai mươi lăm, tuổi tròn hai mươi bốn, có gì mà phải gấp?
Kiếp trước cô cũng sắp ba mươi, cũng chưa từng vội việc này, cuộc sống dễ chịu làm sao.
Nói tới đây, giữa Nguyễn Khê và Lăng Hào liền yên tĩnh lại. Nhất là Lăng Hào, phảng phất tháo dỡ tất cả đề phòng trên người, vẻ mặt nói chuyện và ngữ khí cũng thay đổi rất nhiều, không còn cảm giác vô cùng xa lạ như trước đó.
Hai người song song, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.
Đi được càng xa, cảm giác khoảng cách càng ngày càng ít, cảm giác quen thuộc cùng càng ngày càng nhiều.