[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 397

Mặt mày Lăng Hào nhớ lại, Nguyễn Khê không tự giác nhớ tới năm mình mười bốn tuổi, cô và Lăng Hào đi lên trấn trên mua rượu cho ông thợ may, sóng vai đi trên đường núi. Mệt mỏi sẽ tay trong tay, cuối cùng gần như là lôi kéo nhau đi lên trấn trên.

Bóng dáng hai bạn nhỏ khi đó, chậm rãi trùng khớp với cảnh tượng hiện tại.

Cô nhìn Lăng Hào không nhịn cười được, Lăng Hào cũng cười một chút.

Ký ức nhạt nhòa của hai năm đó đột nhiên bị nhen lửa, màng bụi bay tán loạn, nhiệt độ truyền đến hiện tại, tám năm thời gian cùng khoảng cách giữa bọn họ dường như giờ phút này tan đi thành mây khói.

Lúc hai người trò chuyện sắp chạy đến trong thành phố, Nguyễn Hồng Quân cưỡi xe đạp trống trở về. Cậu vọt tới trước mặt Nguyễn Khê rồi phanh lại, đưa xe xích lô cho Nguyễn Khê, đón lấy xe đạp của Nguyễn Khê, nói: “Chị cả chạy xe xích lô nghỉ ngơi một lát đi.”

Nếu cậu đã trở lại thì Nguyễn Khê cũng không khách khí với cậu.

Cô leo lên chiếc xe trống, sau khi đi vào thành, chợt nghĩ tới chút gì đó, quay đầu nói với Nguyễn Hồng Quân và Lăng Hào: “Các em từ từ chạy, về thẳng nhà đi, chị đi mua một ít đồ.”

Cô chạy xe đạp không đi trước, chạy đi mua rất nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt cũng có, hoa quả cũng có, còn mua một trái dưa hấu.

Cô mua đồ xong mà Nguyễn Hồng Quân và Lăng Hào còn chưa tới. Thế là cô đi đến phòng bếp cầm hai cái chậu lớn ra, đến máng bằng đá trong sân múc một chậu nước máy, đặt dưa hấu vào trong đó ngâm.

Vừa ngâm xong dưa hấu, Nguyễn Hồng Quân và Lăng Hào đến, thế là mấy người hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, chuyển tất cả mọi thứ vào phòng, phân chia đặt vào phòng nên đặt, sau đó cùng ngồi vào bàn ở phòng chính ăn dưa hấu.

Nguyễn Hồng Quân gặm một miếng dưa hấu lớn, thoải mái nói: “Thật là ngọt!”

Nguyễn Khê không để ý tới cậu nhiều, nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì? Đợi lát nữa mời cậu đi ăn.”

Lăng Hào ăn dưa hấu nói: “Tôi không chọn, gì cũng được.”

Nguyễn Khê đành phải nhìn về Nguyễn Hồng Quân cực khổ nhất: “Lão Ngũ, em muốn ăn cái gì?”

Nguyễn Hồng Quân hoàn toàn không khách khí nói: “Em muốn ăn thịt!”

Như ước nguyện của cậu, sau khi ăn xong dưa hấu lại nghỉ ngơi một hồi, Nguyễn Khê lập tức dẫn bọn họ đến tiệm cơm. Vào trong chọn một bàn toàn thịt, Thịt lợn, thịt cừu, thịt bò, cá, tôm, có thịt nào gọi thịt đó.

Nguyễn Hồng Quân cười vui vẻ: “Thật sự là chị cả ruột.”

Lúc ăn cơm, Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Bữa này không tính, lần sau tôi lại tìm thời gian mời cậu ăn cơm.

DTV

Loại chuyện như thế nào tất nhiên Lăng Hào không khách khí, không từ chối, lên tiếng nói: “Được.”

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt không nói lời nào, thật sự rất đói bụng, cầm đũa quét ngang một trận.

Cơm nước xong xuôi ra khỏi tiệm cơm về nhà, ba người no bụng đến mức đánh nấc.

Lúc năm người trở lại Tứ hợp viện, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng đã đóng cửa hàng, ăn xong cơm tối trở về. Sau khi bọn họ trở về cũng không nhàn rỗi, thu dọn đồ đạc trong phòng mình, trải giường chiếu, xếp chăn, chỉnh lý quần áo.

Bọn họ đã nói với Nguyễn Khê, phòng chính để Nguyễn Khê ở, không gian cũng đủ lớn, Nguyễn Khê có thể bày biện bàn dài và máy móc xem như phòng làm việc, sau này ở đây chuyên tâm làm thiết kế, vẽ, tạo mẫu, sẽ không có ai làm phiền.

Mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến ở gian phía đông, tổng cộng có ba gian phòng, khai giảng sẽ đón Nguyễn Đại Bảo lên, cũng ở gian phía đông.

Còn lại gian phía Tây trông chưa có ai ở, tạm thời làm phòng cho khách, ai tới thì để họ ở.

Vì cửa nhà quay về hướng Bắc nên quanh năm không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, không có người ở thì để một chút đồ lặt vặt.

Nhìn thấy mấy người Nguyễn Khê cơm nước xong xuôi trở về, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến ngừng công việc trong tay lại, còn chưa nói chuyện với Nguyễn Khê thì họ thấy được Lăng Hào, Nguyễn Trường Sinh trước tiên lên tiếng hỏi một câu: “Hả? Đây là ai vậy?”

Lần này Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng, Nguyễn Hồng Quân đã nói: “Chú không biết? Lăng Hào đó.”

Vừa nói như vậy, đầu Nguyễn Trường Sinh lập tức nhảy số, vội vàng đi lên nắm lấy tay Lăng Hào: “Như thế này nếu là đang đi trên đường thật sự không dám nhận, nghe bọn Tiểu Khê nói bây giờ cậu là nhà khoa học rất lợi hại.”

Lăng Hào nói: “Không lợi hại gì, rất bình thường.”

Nguyễn Trường Sinh buông tay của Lăng Hào ra, vẫn cười nói: “Thật sự là không nghĩ tới, khi còn bé là đứa trẻ im lặng không nói lời nào như thế, bây giờ lại có thể biến thành như thế này. Lúc ấy cảm thấy cậu ngốc, bây giờ mới biết là chúng tôi ngốc.”

Ai cho rằng đọc sách là một điều xấu, tất cả đều là đồ đần!

Lăng Hào đứng đấy hàn huyên vài câu với Nguyễn Trường Sinh, lại nói xuống nói chuyện phiếm.

Bình Luận (0)
Comment