[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 398

Thấy bóng đêm bên ngoài ngày càng sâu hơn, Nguyễn Khê nhìn thời gian trên đồng hồ rồi hỏi Lăng Hào: “Thời gian không còn sớm, nếu không cậu về trước đi? Tôi sợ cậu về muộn quá sẽ không tiện.”

Dù sao bây giờ anh ở trong đơn vi, vẫn đừng trở về muộn quá mới tốt.

Lăng Hào nhìn bóng đêm bên ngoài, gật đầu với Nguyễn Khê, đứng dậy nói với mấy người Nguyễn Trường Sinh: “Thật sự thời gian không còn sớm, mọi người còn phải dọn dẹp phòng ở, vậy tôi không làm phiền nữa, đi về trước.”

Nói xong anh lại nhìn về phía Nguyễn Khê: “Có chuyện gì cần, cậu thì liên lạc bằng điện thoại.”

Nguyễn Khê gật gật đầu với anh: “Được rồi.”

Lăng Hào chuẩn bị đi, lúc ra cửa Nguyễn Khê đi theo sau đưa anh ra ngoài.

Nguyễn Trường Sinh muốn đi tiễn cùng, bị Tiền Xuyến kéo một cái, đưa mắt ra hiệu, anh ấy lập tức dừng lại. nhìn Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không đưa ra ngoài, tất nhiên Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt cũng không đi ra ngoài.

Nguyễn Khê đưa Lăng Hào đến cửa chính, dặn dò anh: “Trời tối rồi, trên đường cẩn thận một chút.”

Lăng Hào quay đầu đáp lời: “Tôi sẽ cẩn thận, cậu trở về nhanh đi.”

Nguyễn Khê nhìn anh đi xuống bậc thềm, vòng qua sư tử đá trước cửa.

Lúc anh muốn đi đến bên cạnh chiếc xe đạp, cô chợt lên tiếng gọi anh: “Lăng Hào.”

Lăng Hào dừng bước chân, quay người lại trong màn đêm, nhìn về phía cô đợi cô nói chuyện.

Nguyễn Khê do dự một hồi rồi nói: “Thư cậu viết cho tôi sau khi về thành phố, tất cả tôi đều không nhận được, lúc ấy bởi vì trong đầu toàn là chuyện khác, mà biết cậu về thành phố tôi cũng yên lòng, biết cậu sẽ trải qua tốt đẹp nên không lo lắng cho cậu, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Sau này tôi mới biết được, thư bị người ta đốt mất, tôi còn đánh cô ta một trận.”

Lăng Hào đứng tại chỗ một hồi lâu, một lát nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng không có suy nghĩ nhiều Tôi sợ luôn viết thư sẽ làm phiền cuộc sống của cậu, sau khi khôi phục kỳ thi đại học thì không gửi nữa… Có lẽ tôi nên viết thêm mấy phong thư… Có lẽ… Hẳn là gửi về nông thôn…”

Nguyễn Khê hơi cong khóe miệng lên: “Không có việc gì, cậu muốn nói cái gì tôi đều biết.”

Lăng Hào nhìn cô, khóe miệng cũng cong lên, ánh mắt như nước.

Ban đêm trong hẻm rất yên tĩnh, hai người đứng cách bóng đêm nhìn nhau cười, mặt trăng tròn trịa treo trên đầu hẻm, chiếu sáng hai con sư tử đá trước cửa, cũng chiếu sáng khuôn mặt của hai người.

Trong lòng dễ chịu, Nguyễn Khê còn nói: “Nhanh đi về đi, tuần sau mời cậu đi ăn cơm.”

Lăng Hào cười đáp lời: “Vậy tôi tới tìm cậu.”

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ánh sáng nhàn nhạt.

Nguyễn Khê đứng ở ngoài cửa lớn nhìn bóng dáng Lăng Hào biến mất trong ngõ hẻm, nhẹ nhàng thở phào một hơi, tâm tình rất tốt trở về nhà, trở tay đóng cửa lớn rồi cài chốt cửa, quay người đi vào cửa thứ hai đi đến phòng phía đông.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn muốn tiếp tục thu dọn đồ đạc, chính Nguyễn Khê cũng muốn dọn dẹp, cho nên cô cũng không nán lại phòng phía đông quấy rầy cặp đôi này, kêu Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau đi về phòng chính.

Đêm nay Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ngủ trong một phòng khác ở gian phía đông, trải cái giường là được.

Nhưng hai người họ cũng không nhàn rỗi, trước tiên tìm quần áo đi tắm rửa.

Bọn người đi rồi, Nguyễn Trường Sinh hỏi Tiền Xuyến: “Làm sao không cho anh đưa tiễn Lăng Hào?”

Tiền Xuyến vừa thu dọn quần áo vừa nói: “Hai đứa bé chia xa nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gặp lại, hiếm khi có buổi chủ nhật rảnh rỗi gặp nhau, cả ngày đều có bọn Hồng Quân đi theo, đã sắp đi rồi, anh để người ta nói riêng mấy câu không được sao?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn Tiền Xuyến, suy nghĩ một lát: “Em là có ý gì vậy?”

Tiền Xuyến ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trường Sinh một cái: “Anh nói xem em có ý gì?”

Nguyễn Trường Sinh lại suy nghĩ một lát, ý nghĩ chợt lóe, dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Em đừng nói là, anh thật sự nhớ lại, hồi thằng nhóc này mười ba mười bốn tuổi đã nhớ thương Tiểu Khê nhà mình, còn từng nắm tay Tiểu Khê nhà mình nữa! Khi đó mỗi ngày thằng bé này chơi cùng Tiểu Khê Tiểu Khiết, còn bị những đứa trẻ khác ở trong thôn chê cười. Không phải là nhiều năm như thế mà tên nhóc này vẫn còn nhớ nhung Tiểu Khê nhà mình chứ?”

Tiền Xuyến nói: “Tám chín phần là vậy.”

Năm đó, lần thứ nhất Nguyễn Khê trở về nhà ăn tết sau khi vào thành phố, Tiền Xuyến đã cảm thấy Lăng Hào đối với Nguyễn Khê có lẽ không đơn giản chỉ là bạn bè. Đương nhiên khi đó Tiền Xuyến cũng không xác định được, dù sao cũng còn nhỏ, không có khả năng phân biệt rõ được tình bạn bè và tình yêu.

Nhưng lần này Tiền Xuyến lại nhìn thấy Lăng Hào, cô ấy đã cảm thấy Lăng Hào đối với Nguyễn Khê thật sự không đơn giản như vậy.

DTV

Tiền Xuyến cảm thấy nếu là thật cũng thật tốt, hai người quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau.

Bình Luận (0)
Comment